Cộp cộp cộp
Tiếng bước chân vang lên rất nhẹ nhàng bên tai Lâm Vĩnh Túc, sau đó xa dần. Lâm Vĩnh Túc động đậy mi mắt, muốn mở mắt ra nhưng hai mắt vẫn khép chặt không thể mở nổi, sau gáy cô vẫn đang truyền đến một trận tê dại.
Cộp cộp
Tiếng giày?
Tiếng giày dù đang xa dần nhưng vẫn vang lên bên tai.
Quen quá. Tiếng giày rất quen thuộc.
Là của ai? Cô phải tỉnh dậy để xem, rốt cuộc đó là ai.
Lâm Vĩnh Túc từ từ mở mi mắt ra, hai mí nặng trĩu đã gắng gượng không khép lại với nhau nữa.
Hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà tối om, đôi môi khô khốc của Lâm Vĩnh Túc khép chặt, muốn mở ra nhưng dù đã cố, cô vẫn rất khó khăn mới có thể động đậy cánh môi.
(Na: qq, tận 5h sáng vẫn lăn mãi mà ngủ không được nên dậy bật lap viết chương mới, lại viết ngay đoạn này, vừa viết vừa tưởng tượng có ai ở sau lưng tiến tới, âm trầm nói bên tai một câu: "Quen không? Tiếng giày của ta đấy." Ôi, cái cảm giác thật ĐM. Thề đấy!)
Cố gắng thả bàn chân trần trắng nõn xuống nền nhà lạnh buốt, Lâm Vĩnh Túc men theo tiếng bước chân đang đi xa mà bước theo.
Vì là buổi tối nên mọi người đã đi ngủ hết, hành lang rộng lớn chỉ bật một vài đèn tường heo hắt màu vàng nhạt, khiến cho không gian thập phần càng trở nên lạnh lẽo, âm u.
Đang đi, tiếng bước chân dường như dừng lại, sau đó biến mất hẳn. Lâm Vĩnh Túc vội vã chạy về phía trước, nhưng tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/1247721/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.