Đắng quá! Đắng đến thắt tim xé ruột. LÀm ơn có ai đó nói cho cô biết là rốt cuộc cô đang bị làm sao không? Cài lại khuy áo, Lâm Vĩnh Túc nhìn Trịnh Liệt một cái, hắn cũng đang nhìn cô? Nhìn cái gì? NHìn xem cô thảm hại đến mức nào sao? Nhìn xem cô bị hắn lợi dụng như thế nào sao? Hay nhìn để cười vào mặt cô rằng cô là đứa ngu ngốc đến mức bị xoay vòng như một con hề? Lâm Vĩnh Túc cười lạnh một cái, nước mắt lại tiếp tục rơi. Giọt nước mắt mặn chát nhưng ấm nóng lăn trên má, giọt nước mắt này là để dành cho người mẹ đang đau khổ kia của cô, là sự đau lòng cùng tội lỗi mà cô dồn nén cho nó rơi xuống. Cô lướt mắt qua Trịnh Liệt, trên khuôn mặt lạnh tanh, dường như không có một chút cảm xúc nào, ánh mắt cũng theo đó mà vô hồn cùng bi ai. Trịnh Liệt nhìn được, trong giây lát cô lướt mắt qua hắn đó, sâu thẳm nơi đáy mắt cô có một thứ, có tên là HẬN. Hận. Nói ra thì có thể chẳng có gì to tát đối với hắn, bởi từ khi biết cô chính là con gái của Lâm Trạch thì hắn đã chỉ đơn giản coi cô như là con tốt thí trải đường cho cái đích trả thù của mình rồi. Nhưng mà... dường như là có gì đó không đúng. Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu. KHó chịu thật mà. Sao cô ta dám dùng ánh mắt với cái thái độ đó với hắn? là do mẹ cô ta, do bô cô ta sai trước, vì cái gì mà dám trách hắn chứ. Trịnh Liệt cao ngạo nâng cằm, đưa mắt nhìn về phía cửa, nơi bóng lưng của Lâm Vĩnh Túc đang bước tới. Cô bước từng bước đến trước mặt mẹ cô. Khiên Thục Linh vẫn đang trong cơn shock nên không thể làm gì khác ngoài ngồi đó, chỉ là ánh mắt đầy thương tâm của bà nhìn đứa con gái trước mắt có phần chua chát. Tiểu Túc à, Tiểu Túc.... Là mẹ hại con, là người mẹ này đã hại cả đời con gái của con. Có điều trong mắt của Lâm Vĩnh Túc thì ánh mắt của mẹ mình lúc này lại không phải là sự thương tâm hay hối lỗi mà là sự trách móc, sự thất vọng. Thất vọng về đứa con gái bất hiếu, chỉ biết hoan lạc khi bố mình vừa mất, mẹ mình lại đang bị bệnh như vậy. Thật đáng trách mà, đến cô còn tự cảm thấy thất vọng về bản thân mình. Trịnh Liệt bước xuống giường, bàn tay chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, sau đó đi về phía cửa. Đến cạnh Lâm Vĩnh Túc, dừng lại, hắn nhìn xuống người đàn bà đang ngồi trước cửa, bà ta cũng đang ngước mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt bà ta đỏ hoe nhưng trong đó không thể thiếu sự căm hận cực đại. Bà ta như thể lên cơn điên, đứng dậy nắm lấy cổ áo hắn kéo thật mạnh: "Cậu...cái tên điên này. Sao cậu dám làm vậy với con gái tôi? Tại sao? TẠI SAO HẢ????" Khiên Thục Linh hét lên bằng toàn bộ sức lực còn sót lại sau cú shock vừa rồi. Chátttt.... Khuôn mặt của Trịnh Liệt nghiêng sang một bên. Hắn không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay đang dơ trên không trung sắp lần nữa, sau đó siết thật chặt như muốn bóp nát cổ tay bà ra vậy. Ánh mắt vằn lên tia máu, hắn tức giận hất tay bà ra. Sau đó đưa ta lên ôm lấy vai đang run nhè nhẹ của Lâm Vĩnh Túc, muốn kéo cô vào lại trong ngực mình, nhưng tay hắn còn chưa chạm tới bờ vai cô thì cô đã né người sang một bên để tránh hắn. Đôi tay hắn bơ vơ giữa không trung. Hắn siết chặt ngón tay lại, hạ tay xuống. Ngay vừa lúc đó thì Khiên Thục Linh lập tức lao vào, ôm lấy Lâm Vĩnh Túc như thể báu vật sợ bị người khác cướp đi mất vậy. Hành động này của Khiên Thục Linh chỉ đơn giản là bản năng muốn bảo vệ con của một người mẹ. Nhưng không hiểu sao trong mắt của Trịnh Liệt lại biến thành sự phản kháng khiến hắn vô cùng tức giận. Trịnh Liệt mím môi, ưỡn ngực: "Người đâu. Sao lại để một kẻ điên vào bệnh viện thế này? Lôi ra ngoài. Muốn bị đuổi việc hết sao?" Trịnh Liệt vừa nói xong, một tốp người ngay lập tức từ đâu chạy tới. Bọn họ có người mặc đồng phục bảo vệ của bệnh viện, có người thì đang khoác áo blu trắng, có người lại đang hướng về Trịnh Liệt mà rối rít xin lỗi: "Xin Lỗi. Xin lỗi Trịnh tổng. Chúng tôi làm việc thất trách. Mong ngài thứ lỗi." Sau đó là ghìm chặt lấy Khiên Thục Linh muốn kéo ra ngoài. Khiên Thục Linh níu lấy tay của Lâm Vĩnh Túc, ý bảo cô hãy theo bà ra ngoài. Hai mắt bà hiện lên vẻ mong chờ đứa con gái của mình hãy làm theo. Thế nhưng Lâm Vĩnh Túc chỉ đứng đó, nhìn bà. Khoé môi mỉm cười nhưng trên khuôn mặt lại không chút biểu cảm nào. Bàn tay còn lại của cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà như là để bà an tâm, là để xoa dịu nỗi đau mà bà đang phải gánh chịu. "Mẹ, con yêu mẹ." Cô nói giọng rất nhỏ, nhỏ tới mức một cơn gió nhẹ bay qua cũng có thể cuốn luôn cả giọng của cô bay đi. Nhưng mà Khiên Thục Linh hiểu được, bà biết cô đang nói gì. Và rồi bà cũng chả làm được gì khi bị kéo đi, dù bà đã vùng vẫy, đã chống cự. Bởi bà có cảm giác... bất an. Lâm Vĩnh Túc vẫn nhìn theo bóng mẹ cô khuất sau góc khuất của bệnh viện, ra luôn khỏi cổng bệnh viện. Cô bước ra hành lang, vịn tay lên đó, đưa mắt nhìn xuống mẹ cô đang bị kéo đi. Mẹ. Mẹ có trách con không? Trịnh Liệt ngồi thảnh thơi trên ghế, dù mặc quần áo bệnh nhân nhưng khí chất vẫn vô cùng mê hoặc. Hắn ngồi đó đưa đôi mắt sắc lạnh như đại bàng nhìn Lâm Vĩnh Túc. Cô gái. Tôi xin lỗi. Đưa em vào kế hoạch này thật là có lỗi nhưng tôi vẫn chưa thoả mãn. Bà ta vẫn chưa nhận được cái phải nhận. Trịnh Liệt nhắm mắt lại. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh người mẹ của mình. Bà ấy mặc một chiếc áo duy nhất trên người vào thời tiết dưới năm độ, bà ấy phải nằm dưới gầm cầu để ngủ, phải lấy tấm chiếu rách trong thùng rác để trải nằm, phải làm việc trong những công trường xây dựng nặng nhọc, phải... Bà ấy...bà ấy thậm chí còn không dám khóc trước mặt hắn. Bà chỉ luôn nhìn hắn rồi mỉm cười nói "mẹ yêu con" rồi ôm lấy hắn vào lòng. Nhưng hắn biết, bà đã khóc rất nhiều, khóc đến mức mỗi lần tỉnh dậy trong đêm thì hắn đều cảm giác như tim gan mình co rút lại vì tiếng nấc nhỏ nhẹ của bà. Rồi cả những vết thương trên người bà vì làm việc nặng, những vết bầm tím mà bà chẳng bao giờ cho hắn biết. Hắn không thể tha thứ cho Khiên Thục Linh, kẻ gián tiếp, nhưng lại chính là nguyên nhân khiến mẹ hắn phải khổ sở như vậy. Trịnh Liệt mở mắt ra. Cái gì???!!! Hai mắt hắn lập tức mở lớn hết cỡ. Cô... Lâm Vĩnh Túc đang muốn làm gì vậy. "Lâm Vĩnh Túc, cô điên rồi sao. Xuống mau. Lan can ở hành lang bệnh viện nguy hiểm lắm. Xuống!" Trịnh Liệt hét lên nhìn Lâm Vĩnh Túc đang đứng trên hàng lan can bệnh viện. Cô đang đứng đối diện với hắn, bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng bay theo làn gió, bay bay như tiên nữ phiêu du. Làn gió đem mùi hương trên cơ thể cô bay khắp nơi trong không khí, thoảng vào mũi của Trịnh Liệt. Hắn ngửi thấy mùi "tuyệt vọng" và cả "căm hận" nữa. "Cô hận tôi cũng được. Xuống đây, cô muốn gì thì tôi cũng sẽ làm theo. Nhanh nào, ngoan..." giọng nói Trịnh Liệt như đang dỗ trẻ con, hắn không biết hiện tại bản thân mình đang như thế nào, đang không phải là một Trịnh Liệt cao cao tại thượng như thế nào. Hắn chỉ biết là tim mình như đang muốn ngừng đập. Lâm Vĩnh Túc cười, khoé môi màu anh đào xinh đẹp khẽ nhếch lên, cười thật dịu dàng, đôi môi mấp máy gì đó, và rồi cả người cô rơi xuống. Trịnh Liệt chạy như bay tới, trong đầu hắn còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì chân hắn đã chạy tới lan can hành lang rồi. Nhưng tay hắn vẫn không kịp nắm lấy tay cô. Bịch một tiếng. Thân thể cô rơi trên nền sân rộng lớn của bệnh viện. Tim Trịnh Liệt ngưng đập một nhịp. Trong mắt hắn đều là hình ảnh của người con gái đang nằm dưới kia. Máu. Tiếng la hét. Hắn không biết gì hết. Hắn chỉ biết hắn không muốn cô chết, hắn chỉ biết là... đau quá. Không ổn chút nào. Lâm Vĩnh Túc, cô mà dám chết tôi sẽ... tôi sẽ... "Có chuyện gì vậy ạ? Trịnh tổng ngài..." Vị bác sĩ còn chưa nói xong đã bị Trịnh Liệt cắt ngang: "Nếu cô ấy chết, ông cũng đừng mong sống." Gió... Có mùi tanh nhàn nhạt trong không trung Cô đã nói gì? Trong tâm trí Trịnh Liệt hiện lên câu nói vừa rồi của Lâm Vĩnh Túc: "Tôi hận anh, hận anh bằng cả tính mạng của tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]