Gió thổi từng đợt
Gió buốt càng làm cho hai má cô càng tê dại
"Cô...tôi không hiểu cô đang nói gì."
Chát...
(Na: tát lắm thế chị? Đổi cái khác đi. =_=')
Lần này, khoé miệng Lâm Vĩnh Túc tê dại đến không thể cử động. Hai má mềm mịn bỏng rát những hằn ngón tay, bị ngón tay thon dài, móng tay được chuốt sơn đen bóng bóp lấy đến biến dạng: "Cô còn giả ngây ngô nữa sao? Tôi biết. Cô đang muốn hại Trịnh tổng, muốn cướp anh ấy khỏi tay tôi chứ gì?"
*******________
Trong phòng bệnh của bệnh viện A
Khiên Thục Linh đang ngồi trên giường, mái tóc buông xoã, những sợi tóc mỏng manh chảy trên vai, vào sợi loà xoà bay phất phơ theo chiều gió. Khuôn mặt không trang điểm khiến đôi mắt sắc sảo có phần trở nên vô tư và trong sáng của thiếu nữ. Làn da bạch ngọc sáng mịn như men sứ, cánh môi dù không tô son nhưng vẫn giữ màu sắc hồng của hoa anh đào mùa nở rộ.
Bà khẽ cười nhìn chàng thiếu niên đang ngồi gọt táo bên giường bệnh: "Tiểu Kỳ, tôi muốn đi vệ sinh một lát."
Giọng nói mang theo vài phần như làm nũng, nhưng trong đó không có chút nào là cầu xin hay đàm phán, mà đơn giản chỉ là câu thông báo.
Nói xong, bà đưa đôi chân trần xinh đẹp bước xuống, đi về phía cửa.
Vô Dĩnh Kỳ nhìn theo bóng lưng của bà khuất sau cánh cửa, sự hiền hoà và dịu dàng trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là nụ cười tà mị.
Thật ra...
Muốn diễn một vai thật tốt, đơn giản là phải nắm bắt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/1247688/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.