Đứng ngoài phòng bệnh 1455
Lâm Vĩnh Túc nép mình bên cánh cửa nhìn Khiên Thục Linh đang dây dựa chằng chịt ở trên giường bệnh, ngồi bên cạnh là chàng trai khôi ngô Vô Dĩnh Kỳ.
Khuôn mặt của Vô Dĩnh Kỳ trông không được tốt lắm, hai tay cậu nắm chặt lấy tay của Khiên Thục Linh, đưa lên môi hít nhẹ: "Tôi xin lỗi." Giọng nói như phát ra bằng hơi mũi có chút khó nhọc.
Khiên Thục Linh nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, dường như là đnag ngủ say. khuôn mặt bà vẫn vô cùng xing đẹp, có điều sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, như thể một cành thủy tinh trong nước vậy.
Lâm Vĩnh Túc đứng bên cửa, nhìn một hồi lâu lại không có cách nào mà nhìn thêm nữa, đành xoay người đi.
Lúc đi tới đoạn rẽ hành lang, cô còn quanh quẩn nghe được giọng nói của chàng trai kia: "Tôi sẽ tìm bằng được bọn chúng..." những chữ còn lại Lâm Vĩnh Túc không nghe thấy gì, bởi vì trong ngực trái của cô cũng đang gào lên năm chữ "Phải tìm bằng được chúng."
Phải. Cô nhất định phải tìm bằng được người đã hại mẹ cô thành ra như vậy.
Đi qua cánh cửa xoay của bệnh viện A, Lâm Vĩnh Túc khẽ dừng chân, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh vời vợi cuối hạ.
Ông thật biết đùa, ông trời ạ. Từ một gia đình đang êm ấm hạnh phúc như vậy, đùng một cái ông liền cho mỗi người một cái kết như thế này sao?
Bố cô chết. Mẹ cô thì bị hành hung vào buổi tối, không những thế còn là ngay trước nhà mình. Để bây giờ đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/1247675/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.