hơn một năm chưa có chương mới, chắc nhiều bạn không nhớ truyện nữa rồi ?
***
"Thật sao?"
"Chuyện là như thế nào vậy?"
"Là bạn cùng phòng với cậu ta nói như thế?"
"Có chắc không thế? Dù gì thân phận của cậu ta là không thể đùa được đâu..."
"Không thể tin nổi, hóa ra trước giờ cậu ta luôn cặp kè với các tiểu thư chân dài đều là để che giấu giới tính thật của mình sao?"
BỘP...
Một tờ báo trường đập trước mặt Trần Tịch.
"Làm trò đủ chưa? Thấy Trần gia yên ổn quá đúng không?"
Trần Bạch Nghiên ngồi trên ghế, khuôn mặt băng lãnh không nhìn ra được cảm xúc, nhưng giọng nói đầy uy nghiêm đủ khiến cho người nghe run sợ. Trần Tịch đứng trước mặt hắn, chỉ cúi đầu gãi tai.
"Anh, thật ra..." cậu cắn môi, đành vậy, phóng lao thì giờ đành theo lao: "Thật ra em thích đàn ông."
Bị ánh mắt sắc như dao quét tới, Trần Tịch vội vàng phân bua. "Em không có đùa, thật sự là như vậy."
Nắm tay của Trần Bạch Nghiên siết chặt lại "Không cần biết cậu đùa hay không. Nhưng cậu phải nhớ, nhà họ Trần, tuyệt không cho phép bất cứ ai bôi nhọ lên thanh danh của tổ tông. Dù cậu có chết... cũng phải mang sự ô nhục đó xuống mồ mà chôn cùng."
Trần Tịch vẫn cúi mặt im lặng.
"Cút!"
Vâng, cút thì cút. Tưởng em muốn ở phòng của anh lắm đấy. Xì
Vừa đi Trần Tịch vừa lẩm bẩm. Nhưng bước chân còn chưa chạm cửa, đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo từ sau lưng: "Làm gì cũng phải cho kín kẽ vào."
"Vâng. Em biết rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc-he-liet-bach-hoi-ai/143467/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.