Chương trước
Chương sau
Hôm nay là ngày được xuất viện, Diệp Thanh hí hửng thu dọn đồ đạc.

Vai diễn Lý Chi Lan của cô đã bị chậm trễ rất nhiều phân cảnh, vì thế Diệp Thanh cật lực làm việc, không thể vì cô mà làm tiến độ bị chậm trễ.



Vân Du đặt bản danh sách diễn viên vào tay Diệp Thanh. Diệp Thanh cụp mắt nhìn thoáng qua, vừa hay trông thấy cái tên đó, thoáng chốc giật mình.

" Sao Hạ Cảnh Đình cũng có mặt? "

Mà cũng phải thôi, Hạ Cảnh Đình là chủ, còn đầu tư vào phim, nên đến dự cũng không phải chuyện gì lạ. Với cả, hình như trong nguyên tác có nói, ngày hôm nay, nam chính và nữ chính sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn đây mà.

" Hầy, mong là đến hôm đấy đừng có chạm mặt nhau! "

" Sao vậy, chị sợ Hạ tổng à? "

" Còn hơn cả chữ sợ! "

Lúc Vân Du đi về, Diệp Thanh ngồi trên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, nếu Hạ Cảnh Đình cùng Khúc Tử Yên chính thức kết đôi, ngày tháng bình yên sau này của cô sẽ bị họ phá đám mất.

Sau hơn bốn tháng, cuối cùng " Hoàng hậu muốn tạo phản " cũng đóng máy. Thời gian có muộn hơn dự định bởi cô phải nghỉ đến những nửa tháng, sau đó còn vài vụ lùm xùm khác nữa.

Diệp Thanh tắm rửa, thay bộ quần áo ngủ, sau đó lăn ra giường đánh một giấc, đến lúc tỉnh lại đã là trưa hôm sau.

Buổi tối có bữa tiệc đóng máy của đoàn làm phim, một lát nữa cô còn phải ra ngoài.



Diệp Thanh nhìn tủ quần áo của nguyên chủ, đại đa số là những bộ hàng hiệu còn chưa gỡ mác. Đây là chưa mặc đã sợ hết nên mới mua nhiều như vậy?

Gu thẩm mĩ của nguyên chủ quả không tồi. Diệp Thanh lấy một bộ váy, rồi lại chọn thêm một chiếc áo khoác lông dê. Dù sao cũng là tiệc đóng máy, cô không thể để mặt mộc mà đến được, như vậy có vẻ không lịch sự. Vì thế, Diệp Thanh tự trang điểm một cách nhẹ nhàng, sửa sang xong xuôi, đứng trước gương, cô nhìn mình với vẻ hài lòng.

Chị Tĩnh Chi đến đón Diệp Thanh. Tới khách sạn, Diệp Thanh xuống xe, có nhân viên chuyên trách ra đón cô đến phòng tiệc.

Lúc Diệp Thanh đến thì cũng gần đủ mọi người.

Bữa tiệc bắt đầu, qua bốn tháng, mọi người đã quen nhau, vậy nên cùng ăn uống hết sức thoải mái.

"Nào, nào, nào, mỗi người phải kính hai nữ diễn viên xuất sắc của chúng ta một ly mới được!", không biết ai nêu ra ý kiến đó, tự dưng Diệp Thanh cùng Khúc Tử Yên lại trở thành đối tượng tấn công của mọi người.

"Diệp tiểu thư, tôi kính cô, cảm ơn cô trong khoảng thời gian vừa rồi đã giúp đỡ tôi.", một nữ diễn viên khác nói, cô ấy đóng vai nha hoàn của cô, vì vậy nhận được rất nhiều lời khuyên từ Diệp Thanh.

Diệp Thanh đang uống một ly của nhà chế tác, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy cô ấy đứng cạnh mình. Cô cong môi, mặt mày đầy vẻ ôn hòa: "Được."

Hai ly chạm nhau, Diệp Thanh liếc nhìn, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Cô gái kia lui ra sau một bước, rồi tiến lên kính rượu Khúc Tử Yên: " Khúc Tử Yên, tôi cũng kính cô một ly! "

" Được! " - Khúc Tử Yên mỉm cười.

Không hổ là nữ chính, hôm nay cô ấy khoác lên bộ cánh trắng trễ vai, để lộ ra bờ vai thanh thoát, mái tóc màu hoàng kim được xõa ra, gương mặt trang điểm tinh tế, tựa như một thiên sứ xinh đẹp.

" Diệp tiểu thư, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp! Giống như vừa bước vào hội trường liền trở thành tâm điểm bừng sáng, khiến mọi người ở đây đều bị lu mờ! " - Cô gái đóng vai nha hoàn kia kích động nói.

Diệp Thanh khẽ liếc mắt sang Khúc Tử Yên, cô ta vẫn tươi cười, trông đến bình tĩnh, ung dung, không hề có vẻ căng thẳng, sốt ruột. Nghe thấy những lời đó, Khúc Tử Yên chỉ hơi nhướng mày, gương mặt khả ái đẹp động lòng người.

Cô nhóc này thật là, thế nào cũng bị cho vào danh sách đen của nữ chính rồi.

Diệp Thanh ánh mắt đảo qua hội trường, lại lỡ chạm mắt với Hạ Cảnh Đình đang ngồi một chỗ, cô cảm giác anh ta giống như đang nhìn cô chằm chằm.

Nhưng Diệp Thanh không nghĩ quá nhiều, vì vừa ngồi xuống thì đã có người đến mời rượu cô rồi.

Uống xong mấy lượt, Diệp Thanh hơi váng vất. Cô tựa lưng vào ghế, ánh mắt đang mơ màng.

Phòng tiệc ồn ào, Diệp Thanh uống nhiều đến tức ngực, cô lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng tiệc.



Bầu không khí trong lành bên ngoài khiến cô thoải mái hơn rất nhiều. Cô vẫn còn tỉnh táo một chút, vẫn biết mình đứng đây mà để người khác nhìn thấy thì không hay, vì thế cô chống tay vào lan can, nhìn vào tấm cửa kính đang lập lòe ánh đèn, sau đó vỗ vỗ lên mặt.

"Nóng chết đi được..."

Diệp Thanh lẩm bẩm, chân bước loạng choạng, cả người chao đảo.

Không như dự đoán, Diệp Thanh không ngã xuống đất mà lao thẳng vào một vòm ngực ấm áp, một đôi cánh tay rắn chắc vững vàng đón lấy cô.

Vòng tay thì ấm áp, chỉ có lớp vải của chiếc áo là lạnh lẽo. Diệp Thanh mơ hồ.

"Uống nhiều quá à?" - giọng nói hơi lạnh lùng, phảng phất có mùi rượu vang đỏ.

Diệp Thanh tóm lấy áo khoác của người đó, rồi chật vật ngẩng đầu lên.

"Hạ… Hạ Cảnh Đình? " - Diệp Thanh "ợ" một cái: "Sao anh lại ở đây?"

Hạ Cảnh Đình nâng cô dậy, nhưng Diệp Thanh gần như không thể đứng vững được nữa, nhào về phía trước nhân thể đẩy cả anh vào vách tường phía sau, "Anh đúng là... Hạ Cảnh Đình sao?"

Xem ra là say rồi, Hạ Cảnh Đình không biết phải làm sao, "Là tôi. Cũng giống cô thôi, chỉ là ra hít thở không khí trong lành, không ngờ lại thấy cô đang lảo đảo ở đây."

Diệp Thanh nghe thấy anh nói vậy thì khẽ cười, " Ế, sao lại nam chính lại ở đây chứ, đáng ra bây giờ phải ở bên cạnh nữ chính mới đúng chứ."

Hạ Cảnh Đình cụp mắt nhìn cô gái trong lòng. Vì say nên trên đôi má trắng nõn của cô hiện lên hai vầng mây ửng hồng, lúc này, cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không ung dung điềm đạm như ngày thường, mà nhiều hơn cả là vẻ mị hoặc chỉ người phụ nữ trưởng thành mới có, diễm lệ vô cùng.

Anh như bị mê hoặc mà nhìn mất vài giây, nhưng sự phong độ vốn có nhắc anh phải tránh đi.

"Cô say rồi, để tôi gọi trợ lý đưa cô về."

"Về? Không, tôi không muốn có dính líu gì với anh, tôi có thể tự về được.", Diệp Thanh nhíu mày, bàn tay tóm áo anh càng chặt hơn.

" Diệp Thanh, đi thôi, chúng ta về nhà. "

Diệp Thanh liều mạng kiễng chân lên nhìn thẳng vào mắt anh: " Hạ Cảnh Đình, anh đừng có tỏ ra rằng bản thân quan tâm tôi lắm, tôi thừa biết anh ghét tôi, anh thấy ghê tởm khi tôi chạm vào anh. Giờ chúng ta đã hủy hôn, theo đúng ý muốn của anh, đáng ra anh không nên để ý tới tôi làm gì nữa..."

"Diệp Thanh..."



"Suỵt! Anh đừng nói.", Diệp Thanh chặn lời anh, bỗng nhiên mở to hai mắt: "Hình như nữ chính đến rồi, anh mau ra với cô ấy đi, cô ấy cũng say rồi, anh không được để người phụ nữ của mình ở bên người đàn ông khác đâu..."

Hạ Cảnh Đình chỉ coi như cô đang nói linh tinh sau khi say, nhưng nhìn dáng vẻ nũng nịu trẻ con của cô, trái tim anh lại mềm nhũn một cách kỳ cục. Cô dựa vào lòng anh, mà dường như trong một khoảnh khắc, có một tiếng nói trong đầu anh bảo anh đừng buông tay...

Có lẽ, anh cũng say rồi. Anh cũng không biết nữa, từ cái ngày sinh nhật mẹ anh, anh dường như không còn cảm giác ghê tởm mỗi khi cô chạm vào anh nữa, ngược lại, còn có chút lưu luyến nơi hơi ấm của cô còn đọng lại. Nhưng Diệp Thanh giống như trở thành một người hoàn toàn khác, ánh mắt cô không còn dán lên người anh nữa, tình cảm của cô không còn đặt trên người anh nữa, dần dần cô ấy càng ngày càng xa cách hơn. Nó làm anh cảm thấy rất khó chịu, rất bức bối, anh ghét cảm giác ấy!

" Em nói xem, ai là người phụ nữ của tôi nào? ", Hạ Cảnh Đình cong môi, giơ tay vén lọn tóc lòa xòa của cô lên.

" Là Khúc Tử Yên, là nữ chính, cô ấy xinh đẹp tựa thiên thần...", Diệp Thanh Là Khúc Tử Yên, là nữ chính của anh, cô ấy xinh đẹp tựa nàng tiên, tốt bụng tựa thiên sứ...", Diệp Thanh cười rạng rỡ.

Hạ Cảnh Đình thỏa mãn nhìn cô, nhìn hàng mi dài của cô, nhìn đôi mắt hun hút, nhìn sống mũi cao thẳng của cô, nhìn cả... bờ môi cô nữa.

Là vì nghi hoặc, hay là do trái tim thúc giục? Hạ Cảnh Đình mơ hồ tiến lên theo sự chỉ dẫn của ý thức...

Xúc cảm thơm ngọt, mềm mại truyền đến bờ môi, Diệp Thanh không ngờ tới nên cũng không tránh kịp. Đến lúc anh phản ứng lại được thì cô gái trong lòng đã ngả đầu mê man rồi.

Cảm giác chỉ trong nháy mắt, nhưng lại như lâu thật lâu. Anh vừa rồi vậy mà lại cưỡng hôn người đang say rượu?

Hạ Cảnh Đình nheo mắt nhìn Diệp Thanh ngoan ngoãn ngủ. Bề ngoài anh vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không thôi rung động, như một mặt biển, nhìn thì tưởng sóng yên bể lặng, nhưng phía dưới lại cuồn cuộn sóng ngầm.

Hạ Cảnh Đình bế cô lên, ánh mắt ôn nhu nhìn Diệp Thanh, bình thường thì như chú mèo cù lông mỗi khi anh tới gần, nhưng lúc ngủ lại rất đáng yêu. Hạ Cảnh Đình nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó, quang minh chính đại mà rời đi trước con mắt của bao người.

Mọi người lại thêm một chủ đề bàn tán, rất sôi nổi mà kháo nhau. Hai người đã hủy hôn nhưng dường như còn thân mật hơn trước, đây rõ ràng là báo hiệu một tin tốt rằng hai người có khi sẽ quay lại với nhau đây mà.

Mà không hiểu sao, mỗi khi Hạ Cảnh Đình cùng Diệp Thanh "thân mật", Khúc Tử Yên đều có mặt. Đúng vậy, cô ta đã nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện. Hồi nãy trông thấy Hạ Cảnh Đình ra ngoài, cô cũng liền đi theo, định bụng lợi dụng khoảng thời gian này để giải quyết mọi hiểu lầm với anh, từ đó kéo gần khoảng cách của hai người hơn. Nhưng thế nào Diệp Thanh cũng ở đây, cùng một chỗ với Hạ Cảnh Đình? Hai người còn hôn nhau? Đáng chết, cơ hội tốt của cô đều bị Diệp Thanh phá đám, tại sao Diệp Thanh cứ thích cản trở cô như vậy, cô ta may mắn có đủ mọi thứ, đâu thiếu gì đàn ông, sao cứ phải là người đàn ông mà Khúc Tử Yên cô nhắm trúng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.