Kỉ Kiến Thận đầu cũng lười ngẩng lên, lớn tiếng nói: “Triệu Chính, dẫn bọn họ lui ra, trọng thưởng.”
Dải băng tơ tằm chết tiệt này quấn thật chặt! Đại ma vương lửa nóng cả người không kiên nhẫn, hơi dùng lực, sau một âm thanh vải rách lanh lảnh, dải băng tơ tằm quấn quanh ngực của Tuyền Cơ bị xé thành nhiều mảnh vụn.
Tuyền Cơ còn muốn phản kháng, cũng đã không còn cơ hội, nam nhân trên người nóng như lửa, vô cùng vội vàng ôm chặt nàng, thiêu đốt ý thức của nàng thành tro bụi.
Mở màn một đêm triền miên điên cuồng….
Sau khi ăn uống no đủ nam nhân bắt đầu nhắc chuyện cũ: “Ta nhớ rõ có con tiểu rùa nói mình không biết đánh đàn, không biết ca hát, không biết khiêu vũ.”
“Ta cũng là nghe được loại âm nhạc thế này mới nhớ đến việc thì ra ta cũng coi như là có thể nhảy một điệu múa a! Hơn nữa, dù sao huynh cũng đâu muốn ta khiêu vũ cho mọi người xem…” Tuyền Cơ nói vô cùng vô tội.
Thắt lưng đột nhiên bị ghìm chặt: “Chỉ được phép khiêu vũ cho một mình ta xem!” Ánh mắt nam nhân cực kỳ không tốt, giọng điệu ẩn chứa ý đe dọa nồng đậm.
Thông thường lúc Đại ma vương nói như vậy, đại biểu cho việc không thể có ý kiến phản đối nào, nếu không… Muốn chết thê thảm thế nào thì sẽ thê thảm thế nấy!
“Biết rồi!” Đối với vấn đề này, Tuyền Cơ rất là biết điều, đồng thời vì thưởng cho Đại ma vương vừa rồi đã nghe lời mà kiềm chế không có thừa thắng xông lên, còn vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569224/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.