Chương trước
Chương sau
Kỉ Kiến Thận đầu cũng lười ngẩng lên, lớn tiếng nói: “Triệu Chính, dẫn bọn họ lui ra, trọng thưởng.”
Dải băng tơ tằm chết tiệt này quấn thật chặt! Đại ma vương lửa nóng cả người không kiên nhẫn, hơi dùng lực, sau một âm thanh vải rách lanh lảnh, dải băng tơ tằm quấn quanh ngực của Tuyền Cơ bị xé thành nhiều mảnh vụn.
Tuyền Cơ còn muốn phản kháng, cũng đã không còn cơ hội, nam nhân trên người nóng như lửa, vô cùng vội vàng ôm chặt nàng, thiêu đốt ý thức của nàng thành tro bụi.
Mở màn một đêm triền miên điên cuồng….
Sau khi ăn uống no đủ nam nhân bắt đầu nhắc chuyện cũ: “Ta nhớ rõ có con tiểu rùa nói mình không biết đánh đàn, không biết ca hát, không biết khiêu vũ.”
“Ta cũng là nghe được loại âm nhạc thế này mới nhớ đến việc thì ra ta cũng coi như là có thể nhảy một điệu múa a! Hơn nữa, dù sao huynh cũng đâu muốn ta khiêu vũ cho mọi người xem…” Tuyền Cơ nói vô cùng vô tội.
Thắt lưng đột nhiên bị ghìm chặt: “Chỉ được phép khiêu vũ cho một mình ta xem!” Ánh mắt nam nhân cực kỳ không tốt, giọng điệu ẩn chứa ý đe dọa nồng đậm.
Thông thường lúc Đại ma vương nói như vậy, đại biểu cho việc không thể có ý kiến phản đối nào, nếu không… Muốn chết thê thảm thế nào thì sẽ thê thảm thế nấy!
“Biết rồi!” Đối với vấn đề này, Tuyền Cơ rất là biết điều, đồng thời vì thưởng cho Đại ma vương vừa rồi đã nghe lời mà kiềm chế không có thừa thắng xông lên, còn vươn tay ôm hắn lấy lòng nói: “Huynh là người đầu tiên xem nha, ta chỉ khiêu vũ cho một mình huynh xem.”
“Ừ!” Đại ma vương hài lòng, nụ cười tăng thêm vài phần đắc ý: “Lúc khiêu vũ nàng giống như một yêu tinh, điệu múa mê hoặc người này nàng làm sao học được?”
“Cái gì mà điệu múa mê hoặc người, cái này gọi là múa bụng, nữ nhân ở nơi đó của chúng ta học cái này để tập thể dục giảm béo. Giống với nguyên tắc các huynh luyện võ để khỏe mạnh!” Tuyền Cơ không phục phản bác, tuy rằng điệu múa này thoạt nhìn quả thật dường như có “Tính kích động” nhưng mà cũng không thể chỉ dùng ánh mắt sắc dục để nhìn.
“Những nam nhân ở nơi đó của nàng thật may mắn…” Đại ma vương cười đặc biệt không đứng đắn, khiến cho tiểu rùa thẹn quá hóa giận.
Thật ra trước ngày hôm nay Tuyền Cơ chưa từng xem múa bụng như một điệu múa. Kiếp trước vì kiếm tiền, vừa phải đi học vừa phải đến trung tâm thể thao để làm chuyện lặt vặt. Làm được hai năm. Ông chủ không muốn tốn tiền mời trợ giảng chính thức. Nàng liền phải đi theo huấn luyện viên học các bài múa thể dục, để hỗ trợ huấn luyện viên lên lớp.
Tuyền Cơ cũng không thích tập thể dục. Những thứ này chỉ là phương tiện kiếm tiền cần thiết cho cuộc sống. Mà ở trung tâm thể thao, ngoại trừ huấn luyện viên cũng sẽ không có người nào nghĩ điệu múa này có thể biểu diễn. Tất cả mọi người đều hướng đến hiệu quả giảm cân.
Hôm nay nghe được giai điệu khúc nhạc rất giống khiến Tuyền Cơ nhớ lại. Lúc này mới nghĩ đến việc có thể xem múa bụng như lễ vật tặng cho Đại ma vương. Tuyền Cơ đã thấy điệu múa ở thế giới này, phong cách hoàn toàn trái ngược với múa bụng. Điệu múa nhiệt tình phóng khoáng như vậy chắc là Đại ma vương cũng chưa từng thấy. Chẳng trách kích động đến như vậy.
Nàng đang mơ màng. Đại ma vương cũng không an nhàn.
“Sang năm cũng tặng ta lễ vật sinh nhật tương tự như thế được không?” Vừa hỏi, một bàn tay vừa không khách sáo leo qua đồi núi di chuyển đến phía trên thắt lưng Tuyền Cơ. Quỷ tham lam. Nhanh như vậy đã nhớ đến sang năm… “Huynh muốn cái gì?”
“Sinh cho ta đứa nhỏ.” Nụ hôn vụn vặt khẽ rơi xuống trên môi Tuyền Cơ.
Cả người Tuyền Cơ chấn động, nhớ đến vấn đề mà mình vẫn giấu giếm Đại ma vương, không khỏi chột dạ.
“Làm sao vậy?” Hai người thân mật kề sát nhau. Kỉ Kiến Thận đương nhiên phát hiện nàng khác thường ngay lập tức.
Nói? Hay không nói? Tuyền Cơ chìm vào cuộc chiến phẩm chất. Hay là nói đi, giấu giếm lẫn nhau là không đúng! Hắn thích chính là ta, chứ không phải là đứa nhỏ ta sinh...Trong lòng Tuyền Cơ lẩm nhẩm.
“Ừm. Đứa nhỏ rất phiền phức, qua vài năm rồi lại sinh được không.” Tuyền Cơ rụt rè mở miệng.
Ánh mắt Kỉ Kiến Thận hơi hơi nheo lại, ánh mắt đánh giá Tuyền Cơ khiến cho nàng nhịn không được có chút sợ hãi, nhưng vẫn thử giảng giải “Ta còn nhỏ, bây giờ sinh đứa nhỏ đối với thân thể không tốt...”
“Nàng năm nay hai mươi thì phải.” Kỉ Kiến Thận thản nhiên chỉ ra sự thật.
Hai mươi ở kiếp trước của nàng cũng chỉ là một nữ sinh chưa tốt nghiệp nha! Nhưng mà ở đây, phần lớn chính là mẹ của đứa nhỏ mấy tuổi. Vấn đề này thật đúng là khó bàn bạc mà!
“Huynh đã có Tiểu Viễn. Ta… ta có thể chậm vài năm rồi hãy sinh...”
“Ta với nàng đã là vợ chồng hơn nửa năm.” Kỉ Kiến Thận đột nhiên nói một câu xa xôi.
Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái, không biết tại sao hắn bất ngờ nhắc đến việc này, nhưng trong lòng mơ hồ một linh cảm không tốt.
“Dường như nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ có đứa nhỏ.” Lại là lời nói sắc bén.
Vợ chồng nửa năm mà không con nối dõi, không phải là chuyện gì kỳ lạ, trước đây hắn cho rằng Tuyền Cơ còn trẻ không hiểu biết, không nghĩ đến việc này. Thậm chí âm thầm hy vọng đợi Tuyền Cơ có thai sẽ có thể danh chính ngôn thuận[1] bắt nàng thành thân.
[1] Đủ tư cách, chức năng để đảm trách, giải quyết công việc nào đó.
Bây giờ nghĩ đến lại thấy nhiều điểm đáng nghi, tuy rằng rất nhiều thời gian Tuyền Cơ cứ mơ mơ màng màng, nhưng thật ra không khờ dại chút nào, đối với chuyện nam nữ cũng không phải không biết. Với tính tình tự bảo vệ mình, nếu vẫn còn phản đối việc xác định danh phận với hắn, sao lại chưa từng nghĩ đến việc lỡ như có thai ngoài ý muốn phải làm thế nào?
“Nàng không muốn nói gì sao?” Kỉ Kiến Thận nắm chặt nữ nhân này. Trong lòng lại cảm thấy hoàn toàn vô lực.
Tuyền Cơ cắn môi, sau một lát, rốt cuộc nhỏ giọng nói: “Ta đã ăn một ít dược, à, có thể tránh thai...” Nói xong không nhịn được khép mắt lại, không dám nhìn phản ứng của Đại ma vương.
Tuy rằng nàng cảm thấy mình làm như vậy rất bình thường, nhưng mà trực giác nói Đại ma vương sẽ tức giận, hơn nữa còn rất rất tức giận!
Đợi nửa ngày không thấy Đại ma vương phản ứng, Tuyền Cơ cẩn thận mở to mắt ra, chỉ thấy bóng dáng Kỉ Kiến Thận khoác y phục lên đẩy cửa rời đi.
Lần đầu tiên, sau khi hai người thân mật xong, Kỉ Kiến Thận không có ở lại ngủ cùng nàng, mà quăng nàng lại một mình, quay người rời đi không thèm ngoảnh đầu lại một cái.
Lần đầu tiên Tuyền Cơ cực kỳ mệt mỏi nằm trên giường lại không buồn ngủ chút nào, trong lòng tràn đây uất ức thất vọng, muốn khóc mà khóc không được.
Đồ tồi Đại ma vương tức giận cái gì! Hắn cũng không phải vì muốn nàng sinh đứa nhỏ mới ở cùng nàng!
Vừa nãy rõ ràng rất dịu dàng, trong nháy mắt là có thể nhìn cũng không nhìn nàng một cái đã rời đi. Đồ tồi ăn rồi bỏ chạy!
Tuyền Cơ dùng sức đập vài cái xuống cái gối, cảm thấy như mình bị chồng ruồng bỏ. Ô ô ô!
Ngày hôm sau, lúc xuất phát, Dịch Thanh Vân và Hồng Dực bất ngờ thấy một mình Tuyền Cơ tinh thần uể oải trên xe, mà Trầm Kiếm từ trước đến nay vẫn xem nàng như bảo bối nâng trong lòng bàn tay lại có nét mặt lạnh lùng tự mình lên ngựa, một chút ý tứ tiến lên an ủi quan tâm cũng không có.
Không gặp một đêm, vợ chồng trẻ đã ầm ĩ trở mặt sao?
Dịch Thanh Vân nhìn Hồng Dực bên cạnh, lại nhìn tiểu muội trên xe, chần chờ một chút liền muốn theo lên xe dỗ dành nàng vui vẻ, hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hồng Dực một tay lôi kéo hắn nói: “Ta đi.”
Tuyền Cơ và Hồng Dực đều là nữ nhân nên sẽ dễ tâm sự hơn, Dịch Thanh Vân lập tức gật đầu.
Tuyền Cơ thấy Hồng Dực lên xe, chỉ mệt mỏi gọi một tiếng đại tẩu, liền làm ổ trong góc không hé răng.
“Trầm Kiếm và ngươi cãi nhau?” Hồng Dực từ trước đến nay không có thói quen quanh co lòng vòng.
Tuyền Cơ gật đầu, nghĩ nghĩ lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là có hay là không có?” Giọng điệu của Hồng Dực không khác gì ép hỏi nghi phạm.
“Hắn không có tranh cãi với ta, chỉ là không để ý đến ta.” Tuyền Cơ uất ức đầy mình. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.