Sau khi ăn xong, Kỉ Kiến Thận cùng Triệu Chi Duyên còn có chút sự tình muốn nói, Nguyệt Y mang theo Tuyền Cơ quay về phòng đứa nhỏ, một bên dỗ con đi ngủ, một bên cùng Tuyền Cơ nói chuyện phiếm.
Tuyền Cơ hiếu kỳ tại sao đứa trẻ còn nhỏ như thế lại phải ngủ phân phòng với phụ mẫu, Nguyệt Y nghe xong nghi vấn của nàng, buồn cười nói: “Hảo cô nương của ta, nhà giàu ai lại chả như thế, tiểu hài tử nửa đêm khóc nháo, làm phiên tướng công nghỉ ngơi, luôn không tốt. Ngươi a, chưa có con nên chưa biết nó ầm ĩ bao nhiêu đâu!”
Tuyền Cơ trong lòng không cho là đúng, kiếp trước từng nghe qua đồng sự trong công ty nói nuôi đứa nhỏ thật là khổ, thường thường nửa đêm đều phải dậy chăm, nghĩ chắc nơi này những người gọi là đại phú hộ đã quen mời một đám vú em nha hoàn chiếu cố đứa nhỏ, lại không biết rằng, càng khổ cực nhưng nếu tự thân làm thì tình cảm giữa cha mẹ và con cái mới càng trở nên sâu đậm.
Khó trách nhà giàu thân tình đạm bạc, nhiều phá gia chi tử, đứa nhỏ trong tay một đám nô bộc nuôi lớn, chung quy không thể bằng cha mẹ mang theo bên cạnh mà dạy dỗ thật tốt. Chính là những lời này cũng không thể tùy tiện nói ra, đành phải cười cười cho qua.
Nguyệt Y đánh giá Tuyền Cơ vài lần, chỉ cảm thấy nữ tử này so với năm đó gặp ở biệt trang càng thêm xinh đẹp, không khỏi cười nói: “Đừng nói chuyện của ta nữa, Vân Ca ngươi tuổi cũng không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569213/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.