Phù Dương đồng thời ngầm đánh giá nàng, nữ nhân có thể khiến cho Tả Kính Tùng xem trọng, tất có chỗ hơn người, bề ngoài ra sao không cần nói nhiều, chiếu theo ý của quốc sư cũng không chính xác. Lúc mình thương nghị cùng Hoàng thượng, nàng dương dương tự đắc ngồi bên cạnh, vừa không có mất tự nhiên cũng chẳng thấy e dè sợ sệt, ngược lại rất thản nhiên đánh giá mình, trong mắt còn tràn ngập tò mò.
Khoảng thời gian Hoàng thượng ở chung với Hoàng hậu, dường như tinh thần của y thoải mái không ít, tuy là trên mặt không chút tươi cười, nhưng Phù Dương chính là có cảm giác như vậy. Thỉnh thoảng ngẩng đầu đối mắt với đôi mắt xinh đẹp thuần khiết kia, Phù Dương chợt vô cùng hy vọng tình huống xấu nhất mà Tả Kính Tùng nói đến ngàn vạn lần đừng xảy ra, hắn không muốn chính mình ra tay giết chết nữ nhân này.
Khi quân thần hai người đang nói chuyện, thái giám thông truyền có quốc sư cầu kiến. Nhạc Nghịch gật đầu: “Vừa đúng lúc có chuyện liên quan đến việc Thiên nữ phải lên tế đàn, trẫm cũng muốn hỏi hắn vài chuyện!”
Gặp lại quốc sư, diện mạo và thần sắc sa sút lần chạm mặt trước đã hoàn toàn biến mất. Lão nhân mặc bộ cẩm y dài, tuy rằng thần sắc khó tránh còn chút tiều tụy, nhưng thoạt nhìn đã có thêm phong phạm tiên phong đạo cốt của nhất đại thần côn.
Nhạc Nghịch hiển nhiên đối với lão quốc sư không hề có thiện cảm, lạnh nhạt hỏi: “Ngày mai Thiên nữ lên tế đàn Thánh quân, trẫm cũng đi cùng. Trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569207/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.