Chương trước
Chương sau
Lòng của Nhạc Linh khi nghe đến “Tích Hoa công tử Dịch Thanh Vân” cũng đã rối loạn, chính là cố gắng trấn định, nét mặt không thể hiện một chút khác biệt.
Trầm ngâm một lát, Nhạc Linh hướng cung nữ nói: “Cả hai đều đáp ứng, chẳng qua là đến lúc đó chỉ cứu người không giết người, ngươi phân phó trưởng lão lưu ý, nhìn xem là đại thần nhà ai muốn giết Hoàng hậu, tốt nhất nắm được chứng cớ trong tay, để cho bọn họ đưa hoàng kim tới trước. Dịch Thanh Vân kia, không cần nói trước với hắn chúng ta có yêu cầu gì.”
Đối với chủ ý rõ ràng là muốn lừa người quỵt nợ của Giáo chủ, thân là cấp dưới hiển nhiên đều đã vô cùng quen thuộc, nhất nhất đáp ứng lui xuống.
“Mặt khác, phân phó Ảnh Tử ngày mai vào cung, bổn tọa muốn xuất cung cùng Trầm Kiếm gặp mặt bàn bạc.” Trầm Kiếm nếu đã muốn thực hiện lời hứa, làm cho Dịch Thanh Vân tự mình tìm tới cửa, thì nàng tự nhiên cũng có mấy điểm thành ý, dù sao điều kiện Trầm Kiếm đưa ra đối với nàng mà nói sức hấp dẫn thật sự quá lớn.
Ảnh Tử là tên gọi khác của giáo đồ am hiểu dịch dung nhất trong Quỷ Công giáo, dưới trướng của giáo chủ đời này tổng cộng có bảy người, bình thường làm việc đều là mai phục ám sát cực kỳ cơ mật, nhiệm vụ trực tiếp từ giáo chủ phân công, trong giáo không thuộc bộ phận nào.
Cung nữ nhận mệnh đi, Nhạc Linh đứng ở dưới ánh trăng suy nghĩ xuất thần, ngày mai có lẽ có thể nhìn thấy cái tên làm cho nàng nhung nhớ da diết, không biết hắn hiện nay như thế nào, còn nhớ được nàng bao nhiêu?
Vì hắn, bản thân đã cố gắng hết sức để trở thành người đứng đầu trong Quỷ Công giáo chỉ trong vòng hai năm, từ nay về sau, không bao giờ còn có người có thể đối với nàng chỉ tay năm ngón nữa, cũng sẽ không bao giờ còn có người có thể ngăn cản nàng và Dịch Thanh Vân ở bên nhau nữa, chỉ là, không biết một đoạn tình duyên bị tay mình bóp chết còn có cơ hội sống lại không.
***
Ngày thứ hai sau khi thân phận Thiên nữ bị bại lộ, Tuyền Cơ sáng sớm đói liền tỉnh lại, đi tìm Dung ma ma chuẩn bị ăn.
Dung ma ma cười nói: “Nương nương là gặp việc mừng tinh thần sảng khoái đây. Khó được buổi sáng ngủ dậy mặt mày rạng rỡ.”
Kỳ quái nhất chính là gương mặt xấu xí kia khi cười rộ lên lại giống như phát ra ánh sáng vậy, chẳng những không bao giờ có thể sử dụng từ xấu để miêu tả, ngược lại làm cho người ta cảm giác càng xem càng đẹp.
Tuyền Cơ thầm nghĩ, quả thật là gặp việc vui, bất quá không phải cái việc mà ngươi nghĩ kia mà thôi. Đại ma vương nhà ta sắp tới. Thời gian cực khổ của ta đã sắp kết thúc rồi!
Kỳ thật cuộc sống trong hoàng cung Nhạc quốc cũng không kém, tiêu chuẩn cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp),chỉ là bất luận làm cái gì bên người luôn có một đống người nịnh nọt vây quanh, gọi là hầu hạ, kì thực chính là giám sát, thật sự là khó chịu tới cực điểm rồi.
Hơn nữa còn có ác nhân “Tâm hoài bất quỹ (tâm địa xấu)” Nhạc Nghịch ở bên cạnh như hổ rình mồi, Tuyền Cơ mỗi lần nhìn hắn liền cảm thấy được dạ dày đau, tinh thần dưới áp lực như vậy, dù cho điều kiện vật chất thế nào cũng trở nên nhạt như nước ốc.
Trước kia Tuyền Cơ vô tâm vô phế tự nhiên ở qua nơi nào cũng chẳng sao, hiện tại lòng có đối tượng, hơn một tháng không thấy được người trong lòng, vẫn là có chút nhớ mong.
Bất quá nghe Dung ma ma nói xong, Tuyền Cơ cũng trở nên cảnh giác, bác gái này thậm chí có thể liếc mắt một cái nhìn ra chính mình khác biệt, rơi vào mắt Nhạc Nghịch, để cho hắn biết chính mình tính toán chạy trốn liền thảm rồi.
Mới nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Trong tiếng hô truyền của Thái giám, Nhạc Nghịch một thân long bào bước vào Ý Hoa cung.
Tuyền Cơ cúi đầu. Làm bộ cái gì cũng chưa thấy cái gì cũng chưa nghe, liền bưng cháo kê trước mặt lên ăn.
Nhạc Nghịch cũng không lên tiếng, vài bước tới ngồi đối diện với Tuyền Cơ, chỉ dùng ánh mắt làm kẻ khác dựng tóc gáy nhìn nàng.
Tuyền Cơ bị nhìn đến da đầu tê dại, ăn không muốn vô, không thể nhịn được nữa ngẩng đầu nói: “Ngươi đói bụng rồi, bảo Dung ma ma lấy cho ngươi một chén, cứ nhìn chằm chằm của ta làm gì?”
Nhạc Nghịch thản nhiên nói: “Trẫm rất hiếu kỳ, nếu như ngươi là Ninh quốc Quận chúa, thì sao lại có dính dáng quan hệ với phú thương của Kỉ quốc.”
Tuyền Cơ bị hù dọa làm cho khiếp sợ. Trong lòng phản ứng lại hẳn là Thiên nữ đã làm cho hắn sinh ra liên tưởng như vậy.
Lúc này im lặng thắng âm thanh, vẫn là duy trì trầm mặc là tốt, miễn cho nói nhiều sai nhiều.
Nhạc Nghịch nhìn Tuyền Cơ không rên một tiếng, hiếm khi không có sinh khí, bình tĩnh nói: “Mặc kệ ngươi thân phận trước kia là gì, bắt đầu sau ngày trẫm phong tứ, ngươi chính là người của trẫm, mặc kệ ngươi trước kia cùng người nào có quan hệ, hay là làm việc cho ai. Sau này chỉ cho phép ngươi trung thành với một mình trẫm! Nếu như thay lòng đổi dạ, ta sẽ bắt giết từng người từng người mà ngươi quan tâm, yêu thương, cho ngươi hối hận cả đời!”
Vốn không phải là không muốn biết nội tình thật sự bên trong của nữ nhân này, chỉ là ngạo khí làm hắn không muốn ép hỏi nàng, hắn sẽ phái người nhất nhất điều tra rõ thân thế lai lịch, làm cho nàng tâm phục khẩu phục quy thuận chính mình.
Phỏng theo tin tức hắn hiện có, nữ nhân này hẳn là một quân cờ của Trầm Kiếm, mà Trầm Kiếm tất nhiên là nguyện trung thành Kỉ quốc Thái tử, không biết Trầm Kiếm dùng cái gì khiến nữ nhân này trung thành với hắn ta như vậy, thậm chí hắn dành cho tước vị Hoàng hậu, vẫn không có thể lấy lòng nữ nhân này.
Hắn khát vọng thành khẩn như vậy, muốn đem nữ nhân này hoàn toàn thu phục, muốn… nàng giống như là đối với đệ đệ của nàng vậy, nguyện ý vì hắn không chút do dự trả giá sinh mệnh.
Tuyền Cơ thoáng chốc bị tuyên ngôn khủng bố của hắn chấn động, nhưng là lập tức nghĩ đến người mình thích, chậc chậc! Không phải khoác loác, so với một người mạnh hơn, hắn muốn bắt thì bắt? Hắn nghĩ hắn là ai vậy a!
Nhìn bộ dáng rõ ràng không cho là đúng của Tuyền Cơ, Nhạc Nghịch cười lạnh, chờ hắn điều tra rõ chi tiết của nàng, xem nàng còn dám kiêu ngạo?
“Nói xem, Trầm Kiếm trừ bỏ cho ngươi tiền, còn cho ngươi cái gì? Đáng giá để cho ngươi đối với hắn hết lòng hết dạ như vậy.” Nhạc Nghịch cười lạnh nói.
Tuyền Cơ nhìn hắn tựa hồ tâm tình cũng tàm tạm, ít nhất sẽ không bỗng nhiên lại đưa tay đến bóp cổ nàng, vì thế quyết định nhân cơ hội tranh thủ gợi ý điều kiện có lợi.
“Rất nhiều a, trên cơ bản ta muốn cái gì hắn cho ta cái đó.” Tuyền Cơ vốn chính là tính thay Đại ma vương khoác lác, làm cho Nhạc Nghịch hổ thẹn một chút, nhưng nói ra, phát hiện tựa hồ Đại ma vương đối với nàng quả thật cần gì có đó, không khỏi thầm cảm động một chút.
Vẻ mặt Nhạc Nghịch rõ ràng không tin.
Tuyền Cơ cười nói: “Ta biết ngươi không tin. Ngươi nói ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Ngôi vị Hoàng hậu, cái này Trầm Kiếm không thể cho ngươi.” Nhạc Nghịch nói thực tự tin, Tuyền Cơ nghe xong thực khinh bỉ.
“Ngươi rõ ràng không phải là một nhân tài để làm kinh doanh!”
“Sao lại nói thế?”
“Muốn buôn bán tốt, nhất thiết phải đề ra những điều kiện mà đối phương cảm thấy có hứng thú. Ta muốn ăn vi cá, ngươi cho ta một chén tổ yến, dù cho nguyên liệu tốt, ta không muốn ăn chính là không muốn ăn.”
“Ngươi đối với ngôi vị Hoàng hậu không có hứng thú? Vậy ngươi đối với cái gì cảm thấy hứng thú?” Ngữ khí là rõ ràng không tin.
“Cuộc sống tự do tự tại, thoải mái an nhàn, mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, có thể làm việc mình thích, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, không có những người nhàn rỗi việc tầm phào không liên quan đến quấy rầy. Ân, còn có người yêu thích bồi bên người.” Điều kiện sau cùng này là gần đây mới thêm vào thôi, hì hì.
Tuyền Cơ nói nói một hồi, trong mắt toát ra ôn nhu ngọt ngào vô hạn.
Nhạc Nghịch biến sắc, lạnh giọng nói: “Ngươi thích Trầm Kiếm?!”
Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái không nói lời nào, tuy rằng trực tiếp nói ra thì thật sảng khoái thoải mái, nhưng mà kích thích tên này thái quá, người gặp xui xẻo lại chính là mình.
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.