Mắt vừa thấy bàn tay của Nhạc Nghịch vươn đến, Tuyền Cơ liền phản xạ có điều kiện trốn về sau.
Nhạc Nghịch tiện tay nắm lấy cổ nàng, xách nàng từ trên chỗ ngồi đến trước mặt, tay phải lần sờ từ tóc mai đến hàm ếch của Tuyền Cơ, lại dùng sức chà xát trên gò má của nàng một chút, xác định trên mặt nàng không có gì che phủ lại tiện tay ném nàng trở về trên chỗ ngồi, giọng lạnh lùng nói: “Nói, có chuyện gì với mặt của ngươi?!”
Mặt Tuyền Cơ vừa bị hắn véo vừa bị chà xát nên xuất hiện vài mảng đỏ, vội vàng lấy tay xoa xoa nơi bị làm đau, vừa xấu hổ vừa tức giận lại uất ức, nước mắt đã chảy ra, cắn môi không chịu mở miệng.
Tần phi, cung nữ, thái giám đầy trên sân nhìn thấy Nhạc Nghịch bạo hành ngay trước mặt mọi người, đều im phăng phắc không một tiếng động.
Nhạc Nghịch quét mắt một vòng qua vẻ mặt khác nhau của đám tần phi ánh mắt đang lấp lánh ở phía dưới, chỉ vào thầy trò quốc sư quát: “Các ngươi ở lại, những người khác lui ra hết!”
Có ngu ngốc cũng nhìn thấy được Hoàng thượng đang nổi giận, nhóm tần phi đành phải đè nén sự khó chịu ghen ghét trong lòng, ngoan ngoãn hành lễ cáo lui.
Ngự hoa viên to như vậy trong chớp mắt vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại Nhạc Nghịch, Tuyền Cơ, thầy trò quốc sư và vài tên thái giám thị vệ thân cận.
Nhạc Nghịch nhìn chằm chằm Tuyền Cơ nói: “Ta hỏi lại một lần nữa, mặt của ngươi sao lại thế này?!”
Trong lòng Tuyền Cơ suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569197/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.