Ngô Mãn chờ đợi ở ngoài cốc đến phát run, trong lòng hận chết Kiều Thương nhưng chẳng thể làm gì, sớm đã không còn vẻ vênh vang như lúc xuất phát rồi.
Bên trong cốc, Kiều Thương đã đem tất cả sự tình trình bày xong, hắn liền quỳ ở trên mặt đất dập đầu lạy Nhạc Nghịch ba cái, đứng dậy lui về phía sau vài bước, rút ra bội kiếm định sẽ tự vẫn để tạ tội. Tuyền Cơ từ đầu đến cuối chứng kiến hết thảy, vừa thấy tư thế của hắn, cuối cùng vẫn nhịn không được, lớn tiếng kêu gọi: “Chậm đã!”
Kiều Thương sửng sốt, liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, lại giơ lên bội kiếm kề ngang cổ.
Mắt thấy sẽ xảy ra kết cục đổ máu, đột nhiên vang lên một tiếng đinh giòn giã, kiếm của Kiều Thương đã bị lệch, mặc dù vẫn để lại một vết thương, nhưng không tính là sâu, cũng chẳng phải điểm trí mạng.
Vật dùng để ngăn Kiều Thương trong lúc nguy cấp chính là một chiếc nhẫn vàng, và người ném nó để cứu hắn một mạng đúng là Nhạc Nghịch.
Nhạc Nghịch nhìn về phía Tuyền Cơ, trầm giọng: “Nếu Hoàng hậu đã tha cho ngươi tội chết, vậy thì ngươi cứ giữ lại cái mạng, lấy công chuộc tội đi!”
Kiều Thương sửng sốt không ít, xấu nữ này bị bắt cóc từ Kỉ quốc, từ khi nào trở thành Hoàng hậu rồi? Nhưng nếu là Hoàng thượng nhà mình đã mở miệng, Kiều Thương không dám nhiều lời, quỳ rạp xuống trước mặt Tuyền Cơ nói: “Tạ ân Hoàng hậu đã tha tội chết!”
Tuyền Cơ lúng túng, đầu đầy hắc tuyến, nàng đối với hai người thân tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569189/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.