Nhìn thấy kẻ tập kích đem quân lính Thành quốc đang cố gắng chống cự của mình chém như bổ dưa thái rau ngã chỏng chơ trên mặt đất, hai người Thái, Đặng kinh hãi thất sắc, hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra, không khỏi nhìn về phía huynh đệ Bạch gia, run giọng nói: “Bạch tướng quân, chuyện này, làm sao bây giờ a.”
Bạch Chí Dao bình thản nói: “Chúng ta bảo vệ tốt cho Quận chúa quan trọng hơn. Đúng rồi, khách quý Phồn Tinh cốc cũng cần phái người bảo hộ, hai vị đại nhân mau mau dẫn người đi trước!” Lời này là nói cho Dịch Thanh Vân nghe, nhưng mà trong lòng Bạch Chí Dao cũng có chút lo lắng, rõ ràng là ra lệnh cho thủ hạ giả vờ tạo ra thanh thế đến muốn giết con tin mà thôi, sao bây giờ nhìn bọn họ như liều chết xung phong lên thế kia?
Dịch Thanh Vân lại không nghĩ nhiều như vậy, một khi nhắc đến con tin bị uy hiếp đến sự an toàn, không khỏi lo lắng, nhưng lại sợ một khi rời đi, vạn nhất Tuyền Cơ bên này xảy ra vấn đề không kịp ứng cứu.
Đang trong lúc do dự, liền nghe Bạch Chí Dao lớn tiếng nói: “Các vị binh sĩ, kẻ địch đến xâm phạm, chúng ta thề sống chết bảo hộ Quận chúa, cho dù đánh đến người cuối cùng cũng quyết không để cho kẻ địch làm tổn thương Quận chúa!”
Nhóm quân binh cùng kêu lên đáp ứng, thanh âm vang đội chấn hưng tinh thần, ý chí chiến đấu tăng vọt. Cái này cũng là diễn trò cho Dịch Thanh Vân xem, mục đích đơn giản là làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569166/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.