Xế chiều, Dịch Thanh Vân cùng Tuyền Cơ xuất hiện ở cửa của con đường đá, Bạch Chí Tiêu từ xa trông thấy mỹ nhân mà mình nhung nhớ ngày đêm, ánh mắt không tránh khỏi sáng lên.
Tuyền Cơ tất nhiên sẽ chẳng dành cho hai vị này vẻ mặt thân thiện. Hai huynh muội cùng cưỡi ngựa đi đầu ra khỏi núi, huynh đệ họ Bạch thức thời lúc này cũng không bước lên để tự tìm bẽ mặt.
Quân đội của Thành quốc ở bên ngoài Lục Hà sơn đã sớm chuẩn bị xe ngựa cùng nữ hầu, chỉ còn chờ Tuyền Cơ lên xe thì lập tức nhổ trại khởi hành, một khắc cũng không dám trì hoãn.
Tuyền Cơ ngồi ở trong xe nhìn ra thấy bóng dáng Dịch Thanh Vân ngồi trên lưng ngựa bên ngoài xe, nước mắt không nén được lã chã rơi, hoàn toàn không để ý đến còn có hai nữ hầu lạ mặt cùng ở trên xe.
Lúc rời khỏi Phồn Tinh cốc, nàng cũng không nói với Triệu Kiến Thận một câu, thậm chí một cái liếc mắt cũng không có. Trong lòng nàng thực hận gã đàn ông vô liêm sỉ, bụng đầy tâm cơ này đã chẳng lưu tình chút nào mà đào khoét vào nỗi đau của nàng. Nhưng không thể không thừa nhận, điều hắn ám chỉ là sự thật, quả thực nàng đã liên lụy Dịch Thanh Vân, một lần rồi lại một lần khiến hắn lâm vào hoàn cảnh bị kẻ khác khống chế, tiến thoái lưỡng nan.
Lần đầu tiên gặp Dịch Thanh Vân, hắn phong lưu không thể kiềm chế đến mức nào, Tích Hoa công tử vốn là nên tự do tự tại lang bạt thiên hạ, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569164/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.