Bài thơ này so với bài thơ trước thì tinh tế hơn nhiều, ý thơ xuất trần, hoàn toàn hướng tới vấn đề cơ bản là chán ngán thế tục, những thanh niên lẫn trung niên văn nghệ đang ngồi nghe xong càng khuynh đảo. Ánh mắt nhìn về hướng Tuyền Cơ đã có thể dùng từ sùng bái để miêu tả.
Vẻ mặt Cảnh Hòa đế nhìn nàng càng trở nên khó đoán, trầm ngâm một lúc nói: “Bài thơ này do chính ngươi sáng tác trong thời gian ở bên ngoài tĩnh dưỡng sao? Là một nữ nhi, tâm tư tràn ngập sự chán ghét nơi phồn hoa, Bình Hi, đều tại ngươi vẫn chăm sóc Ninh Nguyệt không cẩn thận, lần này khó khăn lắm mới trở lại kinh thành, ngươi phải quan tâm nhiều hơn mới được.”
Lời này rõ ràng là trách cứ Hi thân vương, lại tiết lộ ý tứ cực kỳ coi trọng đứa cháu gái này, trong lòng Hi thân vương mừng như điên, vội vàng đứng lên xin lỗi, luôn miệng nói tuân chỉ.
Ánh mắt Cảnh Hòa đế lướt nhìn khắp toàn sân, ôn tồn nói: “Cuộc thi văn thơ này còn có ai muốn tham gia thi tuyển không?”
Bạch Chí Dao từ lúc bắt đầu đã âm thầm chú ý Tuyền Cơ, thấy nàng xuất khẩu thành thơ, tài năng kinh động bốn phía, tâm trạng phức tạp, lúc này lại nghe Cảnh Hòa đế lên tiếng, trên sân không người trả lời, liền đứng lên nói: “Vi thần vốn nghĩ muốn mặt dày tham gia thi tuyển, nhưng Quận chúa Ninh Nguyệt vàng ngọc đã đi trước, thật sự không dám trình diễn, vi thần cam bái hạ phong!”
Thế tử Ninh Tuấn của Mục thân vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569125/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.