Chương trước
Chương sau
Không lâu sau liền nghe tiếng Tuyền Cơ gọi các nàng: “Các ngươi đến đây xem có giống hay không?”
Hai người tiến lên thì thấy trên tay Tuyền Cơ là một chú rùa[1] được bện từ dây lụa màu trông vô cùng sống động, thật đúng là thú vị, trước kia chưa từng gặp qua người có tay nghề giỏi như vậy.
[1] Rùa bện dây thừng
Lam Tinh chân thành khen ngợi: “Tạ quản sự thật khéo tay!”
Tuyền Cơ cười quỷ quyệt: “Vẫn còn thiếu một thứ…” Nói xong đi đến bên bàn xoát xoát viết ra ba chữ “Triệu Kiến Thận”, sau đó vò mảnh giấy thành một viên rồi nhét vào lưng của rùa đen.
Lam Tinh, Lam Tích cũng không biết chữ, nếu biết có lẽ đã bị hành vi đại nghịch bất đạo của Tuyền Cơ hù chết.
Tuyền Cơ vô cùng mãn nguyện đem rùa đen treo cạnh cửa sổ, đắc ý nói: “Cho lạnh chết con rùa đen háo sắc nhà ngươi!”
Biết Tư Đồ Tiên sẽ ở trên thuyền nên Tuyền Cơ không định sẽ đi ăn cơm chiều cùng với bọn họ, dứt khoát bảo Lam Tinh đi báo thân thể không khỏe, ở trong phòng dùng bữa. Hiển nhiên Triệu Kiến Thận đang bận, cũng không để ý liền tùy ý nàng.
Sau khi ăn xong Tuyền Cơ cho Lam Tinh cùng Lam Tích về phòng nghỉ ngơi rồi lên giường nằm, thế nhưng lại không thể ngủ được.
Trong khoang thuyền thật im ắng, chỉ nghe thấy âm thanh nước khua trên sông, bỗng nhiên cảm thấy như có người đang đứng bên giường mình, trong lòng Tuyền Cơ thật hoảng hốt, nhưng lại sợ nếu lớn tiếng kêu la sẽ kích động tên trộm hành hung, tâm trí xoay chuyển chỉ nghĩ đến tìm vài thứ để tự vệ, bất đắc dĩ là trên giường chỉ có chăn bông gối đầu mềm mại, đang lúc lo lắng không biết làm cách nào thì bỗng nghe người bên giường cười nói: “Không cần giả bộ, ta biết nàng còn tỉnh.”
Ánh lửa chợt lóe lên, mấy cây nến bên giường đã được thắp lên. Dưới ánh nến lờ mờ, Triệu Kiến Thận mỉm cười ngồi lên đầu giường Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ nhẹ nhàng thở ra rồi lại lập tức trở nên khẩn trương: “Đã trễ thế này, ngươi còn lén lút tới đây làm gì?”
“Trộm ngọc cướp hương, đương nhiên là phải nhân lúc đêm khuya vắng vẻ rồi.” Triệu Kiến Thận nhìn thấy Tuyền Cơ bất an, cười thật mị hoặc.
Hắn nói như vậy, ngược lại Tuyền Cơ lại không sợ, nếu thật muốn làm gì nàng thì hắn đã sớm nhào tới, còn nói chuyện vô nghĩa với nàng như vậy làm gì? Hơn nữa bên người Triệu đại Vương gia cũng đâu thiếu nữ nhân, chắc không đói khát đến mức phải ép buộc nàng đâu.
Nghĩ đến đây bỗng nhiên có thêm dũng khí, khinh bỉ nói: “Vương gia, người tìm nhầm chỗ rồi, cửa ở bên kia, giờ ta muốn ngủ, thứ lỗi không tiễn xa được.”
Triệu Kiến Thận cười cười đứng dậy, đi đến bên cửa sổ lấy chú rùa bện từ dây thừng xuống, quơ quơ trước mặt Tuyền Cơ: “Đây là nàng làm?”
Tuyền Cơ nhớ tới viên giấy kia còn trong bụng rùa đen nên có chút chột dạ lui lại phía sau.
Triệu Kiến Thận đặt rùa đen trên tay quan sát một lúc rồi nói: “Khá thú vị, Tuyền Cơ nàng thực có không ít đồ vật cổ quái kỳ lạ nha.”
“Khách khí khách khí”, Tuyền Cơ một mặt pha trò một mặt hy vọng hắn đừng nhìn quá cẩn thận.
Sự thật lại một lần nữa chứng minh, thần may mắn đích thực là mẹ kế của Tuyền Cơ, Triệu Kiến Thận đưa tay khoắng bên trong rùa đen một cái liền lấy ra được viên giấy kia.
Nhìn thấy Triệu Kiến Thận đem viên giấy mở ra, Tuyền Cơ bi thương kêu lên một tiếng rồi ôm chăn lui vào phía bên trong giường.
Đại ma vương cũng không nổi giận giống như tưởng tượng, chỉ là mắt cười nheo lại nhìn Tuyền Cơ một cái nói: “Ta biết nàng đặt ta trong lòng, không cần ngượng ngùng…”
Tuyền Cơ vừa nghe thấy liền bùng nổ, chỉ vào Triệu Đại ma vương thích đổi trắng thay đen, vặn vẹo sự thật, nghiến răng nói: “Ngươi mới là rùa đen, ai thèm đem ngươi đặt trong lòng chứ!”
Triệu Kiến Thận cũng không nổi giận, đem mảnh giấy nhét vào bụng rùa một lần nữa, trả lại cho Tuyền Cơ và nói: “Làm tốt rồi lại cho ta.”
Tuyền Cơ mờ mịt không hiểu, thở phì phì nhận lấy, sửa sang lại một chút đoạn dây thừng bị lỏng ra, khôi phục hình dạng tròn trịa như lúc đầu cho rùa đen rồi đưa cho Triệu Kiến Thận.
Triệu Kiến Thận cười nhận lấy, dịu dàng nói: “Ta nhận tín vật đính ước của nàng, ta cũng tặng lại cho nàng một thứ giống như vậy…”
Tuyền Cơ kinh ngạc, giơ tay muốn cướp rùa đen trở lại, nói: “Tín vật đính ước gì chứ?!” Tay muốn đem rùa đen cướp về.
Triệu Kiến Thận sao có thể để nàng thực hiện được, tay rụt lại đem rùa đen cho vào tay áo, sau đó một lần nữa đưa tay ra, trên tay có thêm một chiếc vòng.
Tuyền Cơ nhìn gương mặt tươi cười gian xảo của hắn, cuống quýt muốn né tránh nhưng không kịp, trên cổ chợt lạnh, cạch một tiếng chiếc vòng đã nằm trên cổ, khóa cài cũng đã được chốt lại.
“Ngươi làm gì vậy?!” Tuyền Cơ muốn đem vòng cổ tháo ra thì phát hiện khóa cài phải có chìa khóa đặc chế mới mở được, nàng tức giận bắt lấy tay áo Triệu Kiến Thận quát: “Chìa khóa đâu? Đưa cho ta!”
Triệu Kiến Thận cười: “Đây là tín vật đính ước của ta cho nàng, nàng mang cho tốt đi.”
Tuyền Cơ cáu cực kỳ, không để ý tới quần áo sơ sài, nhảy xuống giường tính sổ với hắn.
Triệu Kiến Thận bình thản dụ hoặc nhìn Tuyền Cơ nói: “Ta dự định đi ngủ rồi, nàng nếu như lưu luyến ta, ta ở lại cùng nàng qua một đêm xuân nhé, thế nào?”
Tên ma quỷ này!
Tuyền Cơ sợ tới mức lập tức lui về trong ổ chăn, oán hận nói: “Cút đi cút đi, ai muốn ngươi ở lại chứ!”
Triệu Kiến Thận giành được thắng lợi hoàn toàn, ném người thất bại chỉ dám trốn trong chăn ấy ra phía sau, cười vinh quang đi ra.
Ngày hôm sau, sau khi dùng điểm tâm, Triệu Kiến Thận triệu tập tất cả các quản sự thương nghị một chút việc liên quan đến quặng sắt Vân Xuyên, Tuyền Cơ cũng tới nghe, thần thái mọi người trong hội nghị có vẻ ám muội, không khí thật quỷ dị.
Tư Đồ Tiên dùng thanh âm nho nhã diễn thuyết vô cùng nhuần nhuyễn, thần tình mọi người đoan chính nhìn không chớp mắt, tuy nhiên có tầm mắt hai quản sự lại cẩn thận đặt ở thần thái phấn chấn của thiếu gia cùng vẻ buồn ngủ của Tuyền Cơ, thầm nghĩ có phải tối qua hai người này đã xảy ra chút chuyện gì không, Tạ quản sự lại có dáng vẻ thiếu ngủ như vậy, chẳng lẽ đêm qua thiếu gia đại phát thần uy… Này này, hắc hắc.
Hai quản sự này mới lên thuyền vào tối qua, đều là đại tổng quản hai hiệu buôn lớn của Trầm thị ở hai châu ở bên bờ Lan Giang, trước đây cũng đã nghe quản sự ở kinh thành nói qua, chủ quản mới phòng sổ sách của Trầm thị tuy là nữ nhưng cực kỳ lợi hại, trong lòng cũng không cho là đúng, hôm nay vừa thấy thì ra là một cô gái có dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, sợ là thiếu gia có lòng sắp xếp bên người để giải sầu như những thê thiếp khác, lòng khinh thường càng lớn.
Đêm qua Tuyền Cơ dùng que sắt loay hoay với chiếc vòng cổ nửa ngày vẫn không tháo khóa ra được, đến hừng đông mới mệt mỏi thiếp đi, ngủ không đến một canh giờ thì lại bị lôi đi ăn điểm tâm rồi hội nghị, buồn ngủ mí mắt muốn dính lại với nhau, làm gì có tâm tình quan sát xem người khác nghĩ gì.
“Mời thiếu gia xem, đây là bản vẽ hỏa lò luyện thiết của một sư phó trong tân hội, có thể nâng cao được nhiệt độ trong lò, như vậy nhất định sẽ luyện ra thiết khí tốt hơn rồi.” Quản sự họ Đằng dâng lên Triệu Kiến Thận bản vẽ đã được chuẩn bị cẩn thận.
Triệu Kiến Thận nhìn một chút, dường như cũng có chút hài lòng: “Rất tốt! Tư Đồ, Tuyền Cơ, các ngươi tới xem có thể cải tiến một chút hay không?”
Khóe miệng Đằng quản sự không tự chủ trễ xuống một chút, chủ quặng sắt lớn nhất thiên hạ như Tư Đồ thì còn có thể đưa ra một vài ý kiến hữu dụng, còn nữ nhân kia thì tới xem náo nhiệt làm gì?
Tư Đồ bất động thanh sắc xem hết bản vẽ rồi lắc đầu cười nói: “Sư phó thủ hạ của Đằng quản sự quả nhiên là tay nghề cao, bây giờ bắt đầu xây lò, đến đầu hạ là có thể khởi công, cũng theo kịp kỳ hạn công trình. Tạ quản sự nghĩ sao?” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.