“Nàng biết ca hát ư?” Triệu Kiến Thận đứng lên, đồng thời cũng kéo Tuyền Cơ lên.
“Những bài ca ở chỗ này ta không biết hát… Muốn hát cũng được, hát không hay không cho phép ngài cười!” Nếu người ta vừa mới biểu diễn tiết mục, mình cũng không thể không nể mặt mũi.
Triệu Kiến Thận cười gật đầu một cái, ngồi đại xuống lan can trong đình, bày ra tư thái rửa tai lắng nghe.
Tuyền Cơ suy nghĩ một chút, mở miệng hát: “Lệ tương tư, đậu hồng rơi chẳng dứt. Chốn lầu hoa, liễu rủ cản tay người. Lòng chưa dứt mối sầu tân cổ. Mưa sa chiều muộn, giấc chẳng thành. Nuốt chẳng trôi cơm ngọc canh châu. Nhìn chẳng thấy nét gầy trong lăng kính. Giãn chẳng được đôi nét mày ưu. Ngóng lê minh, thao thức đêm trường. Như núi xanh, trập trùng che chẳng khuất. Tựa nước thẳm, vấn vương trôi chẳng ngừng.”
Bài “Hồng đậu từ” trong “Hồng Lâu Mộng” tuy không hợp với ngữ cảnh, nhưng tốt xấu gì lúc đọc sách đã từng học qua, qua loa đại khái chắc cũng tạm được, Tuyền Cơ phát hiện giọng của thân thể này cũng không tồi, mặc dù hát ra cũng không có kỹ xảo gì đặc biệt, nhưng cũng trong trẻo dễ nghe.
Triệu Kiến Thận chợt nhíu mày: “Từ ngữ không tệ, chẳng qua bài hát u oán như vậy không giống bài nàng có thể hát.”
Tuyền Cơ thở dài nói: “Những bài hát ta biết hát rất ít, ngài không hài lòng cũng chỉ có thể nghe.” Chín mươi phần trăm những bài nàng biết hát là những bài thịnh hành, cộng thêm đề tài đều không rời khỏi tình yêu, nếu hát cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569091/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.