Trêu đùa nữ tử này thật sự làm cho người ta tâm tình tốt lên, Triệu Kiến Thận hiếm khi cảm thấy hứng thú nào khác ngoài chính sự, càng ngày càng có thói quen phóng túng chính mình tùy ý thân cận Vân Ca. Nhưng mà càng thân cận, càng cảm thấy Vân Ca độc đáo.
Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, nàng cố giả vờ cung kính, lần thứ hai gặp mặt, nàng cẩn thận dè dặt ra, nàng tựa hồ chưa từng để ý đến thân phận của mình, phát hiện hắn không quá để ý lễ tiết, càng thêm làm càn vô lễ, đây không phải cậy sủng mà kiêu, mà là phát ra từ nội tâm không tự giác thân phận mình kém một bậc, cần phải khom lưng khúm núm đối phó.
Mọi người, bất luận thân phận cao thấp, nam nữ bần phú, ở trong mắt nàng tựa hồ đều không có khác nhau.
Triệu Kiến Thận đè nén ý nghĩ không tin cách nói mất đi trí nhớ, nếu Vân Ca kiên trì mạo danh thân phận ca cơ này, tất nhiên nàng có nguyên nhân, hắn cũng liền thuận theo tự nhiên là được rồi.
Nhìn thấy tiểu nữ tử đã muốn trốn đến góc xe ngựa, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt, Triệu Kiến Thận mỉm cười, xe ngựa cho dù to thì cũng chỉ có nhiêu đây, có thể chạy trốn đi đâu được?
Cười nắm một bên váy dài đang rũ xuống bên cạnh, dùng một chút lực, Vân Ca liền rơi vào trong lồng ngực hắn, hương thơm nhẹ nhàng như nước thấm thẳng vào tim, lười biếng hỏi: “Xem xong các khoản mục của huyện Hàm rồi sao? Có phát hiện gì?”
Vân Ca chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dep-tuyen-co/1569071/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.