Có việc cầu người nên phu nhân Grantham vô cùng rộng lượng hào phóng.
Sau nhiều năm mẹ hắn qua đời, Kleist một lần nữa được hưởng thụ đãi ngộ dành cho thiếu gia nhà Grantham. Bồn tắm rộng rãi sạch sẽ, nước vừa đủ ấm, thơm ngát mùi tinh dầu…
“Tôi kì lưng giúp cậu nhé?” McKee loay hoay bước ra khỏi rương.
“Làm ơn tự coi mình như không tồn tại.”
“Tôi cũng muốn lắm. Nhưng cậu nói xem, một người đang đau đầu, cổ họng đau, toàn thân đều đau sao có thể làm bộ như không tồn tại? Từ thuở sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy đau đớn thế này!”
“Còn có thể hơn nữa.”
Đối mặt với uy hiếp trắng trợn, McKee chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Không thể học tập vị thánh kỵ sĩ vĩ đại trùng tên với cậu sao? Nhân từ, bác ái, khoan dung… Chỉ cần học được như vậy, cuộc đời cậu chắc chắn sẽ không như bây giờ!”
Đối tượng bị tiếc rèn sắt không thành thép ung dung tắm rửa.
McKee lầm bầm: “À mà, cậu bảo tên làm bị thương tôi là Hydeine Tajires… Có chắc là Hydeine Tajires kia không? Đệ nhất ma pháp sư?”
Trả lời hắn là tiếng nước ào ào.
“Hắn không phải đang dạy học ở St Paders sao? Học viện cho nghỉ rồi hử? Mà có cho nghỉ đi chăng nữa, cũng không lý gì lại đem nhóm đạo sư thả ra gây họa cho xã hội như vậy. Này, thiếu gia Kerry, lên tiếng cái được không?”
Kleist nói: “Anh ta là nạn nhân.”
“Chậc! Tôi thật sự rất xin lỗi hắn, dám phiền hắn thiêu cháy tôi đến hấp hối… Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-tu/3357/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.