Lão gia Oscar tưởng đã nắm thóp được đối phương khiến bọn họ không nói được lời nào nữa, nên càng vênh váo tự đắc: “Người trẻ tuổi có quyền mơ mộng, nhưng không nên mơ mộng hão huyền suy nghĩ viển vông! Thực tế chút đi, vui vẻ chấp nhận cuộc hôn nhân này, ta có thể giới thiệu cậu đến làm thủ hạ cho Marshall, về sau không phải lo cơm áo gạo tiền.”
“Kleist Sawasadi.”
“Cái gì?”
Kleist chậm rãi nói: “Tên tôi là Kleist Sawasadi.”
“Bắt bọn chúng lại!” Hành lang lầu hai truyền đến tiếng quát giận dữ.
Layton và Buniel quay đầu, thấy phu nhân Grantham mang theo một đám tạp dịch xông lên, đi đầu là một người trung niên.
“Oscar, anh có khỏe không?” Người trung niên chính là Marshall, thị trưởng đại nhân của trấn Ripe. Sở dĩ phu nhân Grantham không lập tức xông lên, là vì chạy tới chỗ ông ta xin viện binh.
Lão gia Oscar trong phòng kêu lên: “Chú em của tôi, không tốt chút nào! Tôi thế mà lại muốn kết thông gia với một gã điên.”
Audrey lập tức nói: “Vậy từ bỏ hôn sự này đi, mắc công làm tổn hại đến uy danh của ông.”
Phu nhân Grantham hét lớn: “Câm miệng, ngu xuẩn! Trên đời này không có ai thương con hơn lão gia Oscar đâu, con còn không vừa lòng chỗ nào hả?!”
Audrey cười lạnh: “Mẹ ruột của tôi lại đi nói không có ai thương tôi hơn một người dưng, những lời này thực sự khiến người ta thất vọng mà.”
Kleist đứng ở cửa, vừa nhìn đám người phu nhân Grantham trên hành lang, vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-tu/3243076/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.