Tay cầm kiếm của Pierce siết chặt, lạnh lùng nói: “Chớ giở trò gian trá.”
Bá tước Lord liếc mắt thấy thuyền cách bờ ngày càng xa, vẻ mặt hơi nguôi giận, “Ta cũng có lời khuyên tương tự dành cho ngươi, trên đảo Song Tử, cấp một hay cấp mười thì cũng chỉ là người mới được đối xử ngang nhau, kiếm không thể giải quyết vấn đề, chỉ gây thêm vấn đề mà thôi.”
McKee thầm nói: “Mấy lời này thực ra cũng êm tai đó chứ.”
Pierce bất vi sở động nói: “Long ở đâu?”
Bá tước Lord nói: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, trên đảo không có long, giờ rời thuyền vẫn còn kịp, qua thời gian ngắn nữa……” Hắn nhìn về hướng thuyền đang đi tới.
McKee và Kleist nhìn theo ánh mắt hắn, thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Bầu trời bao la xanh biếc tựa như một tấm màn khổng lồ lao thẳng tới.
“Sắp đụng vào rồi!” McKee bất giác sợ hãi hô lên.
Bá tước Lord cảm giác được kiếm phong lạnh lẽo rời khỏi da thịt mình, cười nhạt nói: “Không kịp nữa rồi.”
“A!”
Theo tiếng thét chói tai của McKee, thuyền lao thẳng vào tấm màn trời xanh biếc kia.
Ý chí kiên định như Kleist và Pierce, ngay khoảnh khắc mặt dần dần xuyên vào, tim cũng mạnh mẽ đập nhanh một chút.
Thuyền vẫn chạy trên mặt biển, nắng gió hài hòa, một màn chấn động lòng người vừa rồi thật giống như mộng cảnh, cứ như hư vô như có như không biến mất.
McKee ngồi trên rương gỗ của Pierce, hai chân khẽ run, dựa bên cạnh là Kleist vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-tu/3243044/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.