Ánh mắt Frank khẩn trương nhìn chằm chằm cái lọ hói đầu, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào cậu ấy có thể trở về?”
Rhodes đáp: “Có lẽ chúng ta nên ở trong này đốt lửa dựng lều trại từ từ mà chờ?”
Mundra gật đầu: “Được.”
Frank lo lắng, “Sẽ rất lâu sao?”
Mundra đáp: “Thầy lớn tuổi, tay chân chậm chạp.”
– không cần dùng cách này kích thích ta. Đôi khi ta thực hoài nghi không biết mi có đúng là học sinh của ta hay không nữa!
Lão Mundra sâu sắc tức giận với thái độ tay ngoài dài hơn tay trong của cậu.
Mundra nói: “Nhìn vào tên của con, chắc chắn là đúng rồi.”
Bọn họ bắt đầu hạ trại tại đó.
Hayden dựng lều trại xong, thấy ma pháp sư đang dùng ma pháp hỏa hệ đun nước, hai kỵ sĩ lấy lương khô ra phân phát cho mọi người.
Rhodes nhận được lương khô, lập tức chui vào trong lều trại vừa dựng.
Pohle kêu lên: “Hắc, Deroh tiên sinh, nơi đó dùng để ngủ, nếu ông anh muốn giải quyết nỗi buồn thì phải ra xa chút.”
Mundra đáp hộ: “Ông ấy định đi ngủ.”
Pohle nghi hoặc: “Bây giờ á?”
Mundra trả lời: “Tuổi của ông ấy cũng không nhỏ.”
Qua một lát, Rhodes lại chui ra, lương khô trong tay không thấy đâu, áo choàng rộng thùng thình vẫn bao lại hơn phân nửa đầu hắn, chỉ nhìn thấy một chút cái cằm, nhưng mảnh vụn lương khô trước ngực đã tố cáo hành động hắn vừa làm trong lều trại.
Pohle hỏi: “Deroh tiên sinh không muốn ăn tối cùng chúng ta sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-tam-vong-tich/1982674/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.