Đầu Hayden như bị người đấm mạnh một quyền, lỗ tai kêu ông ông. Hắn nghe thấy mình lãnh tĩnh hỏi: “Nơi trữ xác ở đâu?”
Dorothy nhìn hắn, trong mắt lóe ra quang mang ngờ vực, cảnh giác nói: “Rất quan trọng sao?”
Hayden đáp: “Tôi muốn trả lại công bằng cho mẫu thân.” Mẫu thân là bạn thân chốn khuê phòng của hoàng hậu Samantha, thường xuyên phải tham gia các loại yến hội, thời thơ ấu của hắn đại đa số vượt qua cùng phụ thân. Những ký ức bị tận lực quên đi đột nhiên lại hiện ra rõ ràng. Người thích lôi kéo hắn cùng soi gương, nhìn hai gương mặt tương tự trong gương phát ra tiếng cười vui mừng… thật sự đi rồi sao?
Cho dù trước đó đã dự cảm mơ hồ, nhưng khi dự cảm thành sự thật, trong lòng dâng lên bi thương và mất mát mãnh liệt buốt giá, bén nhọn lạnh lẽo như băng. Tay chân hắn lạnh ngắt, Mundra kéo tay hắn, tựa hồ muốn truyền độ ấm.
Dorothy híp mắt đánh giá, như có điều suy nghĩ nói: “Anh nhìn trông quen lắm.”
Hayden thản nhiên: “Ông ấy là phụ thân tôi.”
Người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên run rẩy, tay cầm giầy Dorothy từ từ mềm xuống, sợ hãi rụt trở về.
Dorothy trừng to mắt, hai mắt tràn ngập đề phòng, “Duncan đâu? Anh ấy bị làm sao?”
“Anh ta đang làm khách ở Fariel, tạm thời rất an toàn.” Hayden không còn muốn tiếp tục diễn kịch. Phụ thân chết, mục đích hắn đến Tây Côi Mạc không còn, từng câu từng câu muốn hỏi trước khi đi đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-tam-vong-tich/1982619/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.