Tiếng bước chân trong hành lang rất nhẹ, cho dù trong bóng đêm yên lặng cũng nhẹ như trang giấy mỏng lướt trên mặt đất.
Ciro đột nhiên nhăn mày. Hắn nhận ra chủ nhân của tiếng bước chân là ai, cho dù ả đã đổi sang một đôi giày vải đế bằng, hắn vẫn lập tức nghe ra.
Bóng người rốt cục xuất hiện trước cửa, áo choàng đen thẫm giống như màn đêm tràn ra từ sâu trong hành lang, thần bí, quỷ dị.
Gallon lắc mình che trước Ciro.
Một đôi tay trắng noãn vươn ra khỏi áo choàng, chậm rãi giơ lên, đẩy mũ trùm che mặt ra sau, lộ ra khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp.
“Phu nhân Rachel.” Gallon mặt không đổi sắc hành lễ.
Phu nhân Rachel uyển chuyển quỳ gối với Ciro, “Điện hạ.”
Ciro lạnh lùng nhìn ả chằm chằm. Nếu như nói, trong thế cục hỗn loạn trước mắt còn có gì bất biến, thì chính là chán ghét của hắn với ả.
Phu nhân Rachel nói: “Ta biết viếng thăm giữa lúc đêm khuya là rất mạo muội, nhưng nếu lần này không đến, sợ rằng chúng ta vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nói chuyện với nhau.”
Ciro: “Ngươi cho rằng chuyện đó cần thiết sao?”
Phu nhân Rachel: “Cần, hơn nữa ta cho rằng sau khi chúng ta nói xong, ngài sẽ hoàn toàn thay đổi ý kiến hiện giờ.”
“Ta không cho là vậy.”
“Là người thừa kế đế quốc, chắc ngài phải giỏi tiếp nhận các kiểu ý kiến khác nhau, cho dù,” Nàng mỉm cười, “Chúng đến từ chính kẻ địch của ngài.”
Trên ghế sa lông phát ra động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-nhi-de-hoa/2445595/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.