Choang, choang, choang…
Góc phía tây hoàng cung cứ cách năm giây lại phát ra âm thanh vỡ vụn làm cho người ta hết hồn.
Thị vệ hành lang canh giữ ở cửa nhìn thấy mà không dám nói gì.
Đầu còn lại của hành lang, tiếng chuông dễ nghe dần dần tới gần.
Thị vệ nhìn không chớp mắt thẳng người, cao giọng: “Phu nhân Rachel.”
“Vất vả rồi.”
Tiếng nói mang theo hương thơm nhàn nhạt mê người, nháy mắt vì âm thanh vỡ vụn mà phiền lòng.
Rachel gật đầu thăm hỏi bọn họ, sau đó đẩy cửa tiến vào.
Phòng biến thành một mớ hỗn độn.
Howl đứng giữa đống đồ vật vụn vỡ, tóc dài ngắn không đều.
Rachel nhấc chân, cẩn thận tránh những mảnh vỡ trên mặt đất đến bên người y, đưa tay khẽ vuốt ve đầu y, đau lòng gọi: “Đứa nhỏ.”
Howl cúi đầu, nhìn mỹ nhân dịu dàng như ánh trăng cô đọng trước mắt, thấp giọng: “Con lại thua rồi.”
Rachel mỉm cười: “Chưa thua. Con còn ở đây, ta còn ở đây, chúng ta vốn không có thua.”
“Con thật sự nghĩ Pierce tới giúp con.” Howl ngẩng đầu, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, “Hắn nhìn qua cường tráng như vậy, kiên định như vậy, chính trực như vậy, tựa như chú Richard.”
Tay Rachel đặt trên tóc y chậm rãi buông xuống, đáp trên bờ vai, dịu dàng nói: “Phụ thân con không tức giận vì chuyện này đâu.”
“Con biết ông ta nhất định tức giận.” Howl thu hồi suy nghĩ, cười lạnh, “Dù ông ta ra sức giả bộ thích con, nhưng con biết, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-nhi-de-hoa/2445435/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.