Chương trước
Chương sau
Học sinh học viện kỵ sĩ và học viện ma pháp không hẹn mà cùng dừng lại. Bọn họ ý thức được trên đấu trường đang phát sinh một sự kiện đảo điên công bằng trận đấu.

Có điều tương phản với biểu tình hưng phấn của học viện ma pháp, ánh mắt học sinh học viện kỵ sĩ nhìn về phía Pierce tràn ngập hoài nghi và khuất nhục. Bọn họ sùng bái kẻ mạnh, nhưng khinh bỉ hết thảy mọi hành vi gian lận. Nếu Pierce thật sự vì thắng được trận đấu này mà cố ý chuyển trường đến học viện kỵ sĩ, bọn họ thà nhận thua. Đối với kỵ sĩ chân chính mà, thua không đáng xấu hổ, thắng lợi giả mạo mới là nhục nhã.

Không ít học sinh thậm chí quay đầu nhìn Howl. Howl đứng nơi đó, mặt không đổi sắc, coi hết thảy trước mắt hoàn toàn không can hệ đến y.

Vincent chậm rãi bay từ giữa không trung xuống, đáp tới trước mặt Pierce.

Học sinh học viện ma pháp lo lắng đề phòng nhìn bọn họ. Ưu thế giữa ma pháp sư và kỵ sĩ nằm ở khoảng cách giữa song phương, đến gần kỵ sĩ chắc chắn là ác mộng với ma pháp sư. Nhưng Vincent dường như hoàn toàn không biết điểm ấy, cười tủm tỉm nhìn khoảng cách không đến nửa thước giữa mình và Pierce: “Còn nhớ lần chúng ta cùng đi du lịch trong rừng Mộng Yểm không? Khi đó, chúng ta thật trẻ trung a, ta chỉ là một đại ma pháp sư, mà ngươi cũng chỉ là một kỵ sĩ cấp chín. Chớp mắt, ta già đi, nhưng ngươi bây giờ, thật khiến người ta hâm mộ.”

Kỵ sĩ cấp chín?

Học sinh học viện kỵ sĩ và học viện ma pháp nhất tề khiếp sợ. Nếu Pierce thật sự là kỵ sĩ cấp chín, trận đấu này quá không công bằng. Bởi vì ai nấy đều biết tuy nói cùng là kỵ sĩ cấp cao, nhưng cấp chín và cấp bảy cấp tám hoàn toàn là hai thế giới. Đạt tới cấp chín có nghĩa chỉ còn cách thánh kỵ sĩ cấp mười một bước! Chỉ cần hắn muốn, tuyệt đối có thể sát hại toàn bộ học sinh học viện ma pháp ở đây trong giây lát, kể cả Audis và học sinh cấp cao.

Đối mặt với xôn xao của người xem và học sinh học viện, mặt Pierce không chút đổi sắc: “Ngươi muốn thế nào?”

Vincent đáp: “Ôn chuyện với ông bạn gìa thôi mà, sao phải khẩn trương như vậy?” Ông ta đột nhiên vươn tay, ở trước mắt bao người, nhẹ nhàng đặt lên bả vai Pierce, khẽ vuốt ve tro bụi trên vai gã.

Thân mình Pierce thoáng chốc cứng đờ, nhưng thủy chung không hề ra tay.

Những người khác trợn mắt há mồm nhìn một màn này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ –

Ma pháp sư này không phải quá lớn mật sao?

Pierce nói: “Ma pháp của ngươi lại tịnh tiến .”

“So với học tập, nghiên cứu còn quan trọng hơn. Cho dù cuối cùng quan niệm của học viện ma pháp St Paders không giống ta, nhưng ta không thể không thừa nhận, phương thức dạy học của bọn họ có thể bồi dưỡng ra thiên tài chân chính. Đương nhiên, nếu là nhân tài tiêu chuẩn tốt nhất, không nên đi nếm thử khiêu chiến của học viện, bởi vì nhất định sẽ bị mai một.”

“Ta là kỵ sĩ.”

“Đương nhiên, đương nhiên ta biết.” Vincent lại tiến về phía trước vài bước, chậm rãi dựa vào đầu vai gã, ghé lỗ tai gã nhẹ giọng: “Cho nên, bất kể thế nào ngươi chỉ có vận mệnh bị mai một.”

Trong mắt Pierce hiện lên tia hung ác, kiếm nắm trong tay không ngừng run rẩy , phát ra tiếng chói tai.

“Không cần như vậy.” Vincent đứng thẳng người, vỗ vỗ vai gã, “Đây là trói buộc của gió ta mới nghiên cứu ra, ngươi càng giãy dụa, nó trói càng chặt.”

Đám học sinh đứng gần lúc này mới chú ý thấy trên quần áo Pierce xuất hiện những vết lõm xuống quỷ dị, giống như bị sợi dây vô hình trói chặt.

Vincent đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Kastalon II ngồi cách đó không xa, “Thật vui được nhìn thấy ngài, hoàng đế bệ hạ!”

Còn ta thật mất hứng khi nhìn thấy cái bản mặt ngươi trong tình thế này!

Kastalon II hừ lạnh trong lòng, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên vừa đủ, thể hiện hoan nghênh ông ta.

“Người xem, trận đấu này tiếp tục hay không?” Vincent ôn hòa hỏi.

Kastalon II nhìn học sinh học viện kỵ sĩ rõ ràng mất đi ý chí chiến đấu, trong lòng hận không thể đem cái tên Pierce chết tiệt và Vincent bỏ vào nồi chảo nóng , nhưng mặt ngoài không thể không duy trì hình tượng công chính cùng uy nghiêm hoàng đế nên có,“Ta cảm thấy thật đau lòng vì trong trận đấu xuất hiện gian lận.”

Olivia đột nhiên đứng lên: “Bệ hạ, một khi đã như vậy, trận đấu hôm nay còn có ý nghĩa gì? Ta tình nguyện thay mặt học viện ma pháp nhận thua.”

……

Mặt Barnett nháy mắt đỏ bừng bừng. Gã đứng nhanh dậy, quỳ một gối trước hoàng đế nói: “Trận đấu lần này hoàn toàn là do sai lầm của tôi. Thỉnh bệ hạ ân chuẩn cho tôi đại diện học viện kỵ sĩ nhận thua.”

Kastalon II nhíu nhíu mày, đang muốn nói chuyện, chợt nghe Olivia nói: “Ta nhận lời chịu thua của ngươi. Đừng quên đích thân đem kim tệ đến cửa lớn của học viện ma pháp hoàng gia.” Nói xong, không đợi hai người kia mở miệng, bà từ trên đài cao nhảy xuống, đi về phía học sinh học viện ma pháp.

Lần này sắc mặt hoàng đế biểu hiện trong trận đấu thật sự xấu xí không chịu nổi! Nhìn học sinh học viện ma pháp biến thành một đám thương binh tàn tướng, viện trưởng học viện ma pháp kiệt ngạo rốt cuộc không thể áp chế nổi tức giận.

Kastalon II sắc mặt âm trầm. Barnett còn quỳ gối bên cạnh, nhưng lão không gọi hắn đứng lên. Trên thực tế, nếu không phải ngày sau còn cần dùng đến Barnett, lão thực hận không thể trực tiếp tát cho gã một cái để phát tiết phẫn nộ trong lòng!

Trận đấu giữa học viện ma pháp hoàng gia và học viện kỵ sĩ hoàng gia, một cơ hội tốt như vậy, chỉ cần học viện kỵ sĩ có thể thắng, lão sẽ lại đưa ra kế hoạch sát nhập lần thứ hai. Đáy lòng lão chắc chắn lần này có thể ép buộc thông qua đề án, thậm chí lão đã nghĩ đến sau khi đưa ra qua đề án xong, mình sẽ đọc diễn văn như thế nào, đưa viện trưởng học viện kỵ sĩ hoàng gia vừa thắng lợi trong trận đấu lên đứng đầu. Nhưng hiện tại hỏng hết rồi, đều hỏng hết rồi!

Nghĩ đến đây, ánh mắt lão nhìn về phía cái ót Olivia càng thêm âm độc.

Nhưng hết thảy Olivia chẳng thèm để ý đến. Bất kể thế nào, lần này mặt xám mày tro là học viện kỵ sĩ.

Bà đến bên cạnh Vincent, không chút để ý tới Pierce, sâu xa nói: “Ông tới đúng lúc lắm.”

Vincent cười tủm tỉm: “Ma pháp sư và kỵ sĩ đại chiến, sao ta có thể không liên quan chứ?”

“Ta tưởng ngoại trừ nghiên cứu ra, ông thờ ơ với hết thảy.”

“Bà nói như vậy là cô phụ tâm ý của ta rồi.” Vincent nghiêng đầu, hai tròng mắt nhộn nhạo ôn nhu khác thường,“Về chuyện của bà, cho tới bây giờ ta đều thực quan tâm.”

Olivia cười từ chối cho ý kiến, quay đầu về hướng học sinh học viện ma pháp: “Đi, về học viện mừng công!”

Từ khi Vincent giữa chừng tham gia vào trận đấu, học sinh học viện ma pháp đứng đây đã không hiểu ra sao. Sự tình hiển nhiên phát triển ra ngoài dự kiến của bọn họ. Không có vui sướng tràn trề vì thắng trận, cũng không có binh bại như núi ngã xuống đất thua trận, trận đấu cứ kết thúc quỷ dị lại vặn vẹo như vậy?

Một bóng dáng cao gầy bỏ đi khỏi đấu trường đầu tiên.

Những người khác hai mặt nhìn nhau.

Audis?

Lập tức có vài học sinh cao cấp lục tục theo sau hắn.



Thắng?

Cái này tính là thắng?

Học sinh trung cấp nhìn đồng bọn chung quanh, lập tức, trên đấu trường vang lên một mảnh hoan hô.

Thắng trận chẳng biết tại sao? Mặc kệ, thắng là được rồi!

Học viện kỵ sĩ gian lận? Mặc kệ, thắng là được rồi!

Bọn họ vui mừng khôn xiết, tốp năm tốp ba đi vào bên trong.

Vincent mỉm cười với Pierce, chậm rãi xoay người, theo đám đông trở về.

Soso và Ciro còn đang đứng tại chỗ.

Ciro ôm cậu, nhẹ tay vỗ lưng cậu như đang an ủi.

Chờ mọi người trong học viện ma pháp đi gần hết , Soso mới đầu đầy mồ hôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía, “Mọi người đâu?”

“Về học viện mừng công rồi.” Ciro ôm nửa người cậu, ánh mắt dịu dàng.

“A, trận đấu xong rồi sao?” Cậu chống tay vào bả vai Ciro muốn đứng lên, nhưng chân và thân thể như bị khoét rỗng, không thể sử dụng được.

Cánh tay Ciro hơi dùng sức, “Không có việc gì chứ?” Mặt Soso trắng đến bất thường, cả người nom như cạn kiệt tinh thần lực quá độ. Nhưng nếu cạn kiệt quá độ, hẳn phải không thể duy trì tỉnh táo chứ? Hắn âm thầm phỏng đoán .

Soso đỡ đầu, mệt mỏi lắc đầu. Trong nháy mắt khi vừa bổ nhào vào trên người Ciro, thân thể chợt bộc phát một cỗ nhiệt lượng khó tả, toàn thân giống như bốc cháy, đầu óc hỗn loạn , thân thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của mình, cũng không cảm giác được chuyện xảy ra bốn phía, cảm giác duy nhất là có một đôi tay từ đầu tới cuối đều nâng đỡ mình.

“Đại khái, mệt mỏi quá.” Cậu mơ hồ cảm thấy chuyện này có lẽ liên quan đến phong ấn, nhưng không muốn nói ra làm cho Ciro lo lắng.

“Vậy đi thôi.” Ciro đem tay cậu đặt ngang hông mình, sau đó nửa ôm cậu rời đi. Từ góc độ người khác nhìn vào, bọn họ đang dựa vào nhau mà đi, tuyệt đối không nhìn ra sức nặng toàn thân Soso đè hết lên người hắn.

Thật vất vả lấy lại tinh thần từ trong thất bại và đả kích Kastalon II đột nhiên nhìn đấu trường, thình lình đứng dậy: “Cái tên giả mạo chết tiệt kia đâu rồi?”

Barnett tâm thần chấn động, cuống quít đứng lên, chỉ thấy giữa sân còn lại mỗi học sinh của mình, làm gì còn bóng dáng Pierce.

Kastalon II cả giận: “Gọi Howl tới gặp ta.”

Thị vệ bên cạnh rất nhanh tiến vào đấu trường, lát sau, vội vàng trở về bẩm báo: “Vương tử điện hạ đã hồi cung.”

Kastalon II tức giận đến phát run, “Trận đấu bị nó làm hỗn loạn, nó còn có mặt mũi đi trước?”

Barnett đỡ lời: “Trận đấu hôm nay kịch liệt như vậy, vương tử điện ra sức không ít, nhất định đã mệt mỏi.”

Kastalon II hít sâu, một lúc lâu mới phất tay áo: “Hồi cung!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.