Bốn mắt nhìn nhau.
Tim Soso suýt vọt từ trong cổ họng ra ngoài, chỉ có thể mở càng to đôi mắt vốn đã tròn xoe.
Ánh mắt Ciro chỉ dừng trên mặt cậu một giây, rất nhanh nhắm lại, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Soso cảm thấy rất khó chịu. Cậu thà rằng Ciro mỉa mai mình, răn dạy mình, cũng không muốn hắn như bây giờ, cái gì cũng không nói. Cậu cố lấy dũng khí, cẩn thận mở miệng: “Thực xin lỗi.”
Con mắt Ciro khẽ nhúc nhích.
Soso cúi đầu, ngón trỏ ngón cái hai tay không ngừng xoa xoa, như muốn mượn động tác này phân tán sự khẩn trương của mình.”Tôi tưởng người vừa đến là Dilin.”
Ciro từ từ mở mắt.
“Tôi nghĩ anh ấy nhận được thư của tôi, tới tìm tôi .” Soso nói tới đây, đầu đã thấp lại càng thấp, “Tôi thực ngốc. Hiện giờ chắc anh ấy đang ở St. Paders, hẳn là thư còn chưa gửi đến nơi. Làm sao có thể nhanh như vậy.”
“Cậu rất muốn gặp cậu ta?” Ciro hỏi.
Soso đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe thấy hắn mở miệng, hoảng sợ, ngẩng đầu có chút luống cuống nhìn hắn.
Ciro hỏi lại lần nữa.
Soso gật mạnh đầu.
Ciro nói: “Nếu cậu phối hợp, ta sẽ thu xếp cho cậu gặp người thân.”
Soso ngơ ngác hỏi: “Gặp người thân là sao?”
“Chính là phần thưởng nếu cậu ngoan ngoãn làm con tin.”
Mắt Soso lóe sáng.
Ciro nói: “Có điều biểu hiện vừa rồi của cậu vô cùng tệ hại.”
“A?”
“Trước tiên trừ một năm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-dai-luc-he-liet-chi-nhi-de-hoa/2445395/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.