Trong phòng khách ba người ngạc nhiên nhìn về phía cửa, Lâm Thiên mặc một bộ đồ quân phục xanh biếc đang chống gậy đi đến từng bước, sắc mặt tái mét, bước chân chậm rãi nhưng hữu lực, từng bước lại từng bước như dẫm nát tâm ba người bên trong. 
Chết rồi !! 
Ba người đồng thời nghĩ trong đầu. 
Lâm Vân thầm nghĩ không xong, vội vàng đứng lên đỡ Lâm Thiên: " Ba, người sao lại đến đây?!" 
Dịch Nhàn cố gắng cười miễn cưỡng một cái: " Sao ba đến mà không nói với bọn con một tiếng, để con biết mà chuẩn bị tiếp đón người cho tốt ạ. " 
Lâm Thiên phất tay Lâm Vân: " Không đến chắc tao cũng không biết bọn mày có nhiều chuyện gạt ông già này đến như vậy. Thật không coi ai ra gì, loại chuyện này còn dám bao che?!" 
Lâm Thiên nói xong ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dịch: " Tốt, Tốt !! Lâm gia ta con cháu thật giỏi lắm !!" 
Lâm Vân cùng Dịch Nhàn ánh mắt đều tỏ ra lo lắng, hoàn toàn quên mất lúc nãy giận dữ, đồng thời nháy nháy mắt với Lâm Dịch để cho cô trước ngoan ngoãn năn nỉ đã. Lâm Dịch lại từ sô đứng dậy, trầm mặc nhìn Lâm Thiên. Cô biết, chuyện này không phải chuyện muốn mềm mỏng là được, hơn nữa mọi chuyện cũng không thể nào thay đổi được. Trong chuyện này, bất luận thế nào cô cũng sẽ không thỏa hiệp, và cũng không muốn thỏa hiệp. 
" Vừa nãy những gì bọn bây nói đều là thật?!" Lâm Thiên sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Dịch, hi vọng cô có thể cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-xuyen-kim/1599617/chuong-93.html