Trong phòng có tiếng lò sưởi lách tách, so với cái giá lạnh bên ngoài, nhiệt độ chệnh lệnh như mùa đông với mùa hạ. Hai cửa sổ của phòng đều được đóng kín lại, chỉ có góc cao nhất của cửa sổ được hé mở để thông khí. Trong phòng đốt than củi, trên giường trải chiếc đệm bằng gấm thật dày, người nằm trên chiếc đệm ấm áp đó đang phì phò thở.
Lúc Lâm Dịch tỉnh lại, trong đầu cảm thấy choáng váng mơ hồ, có chút không rõ hiện bản thân đang ở đâu, mãi đến khi cảm giác được người trong lòng ngực mới ý thức được đây chính là phòng ngủ của hắn.
Cảm nhận được sự mềm mại của da thịt, kinh ngạc ngẩn đầu, đúng là người mấy tháng qua, mỗi sáng khi thức dậy hắn đều nhìn thấy, chỉ là không như mọi hôm.
Đây là?
Lại tạo nghiệp rồi!
Trong nháy mắt cảm giác đầu càng đau hơn, vươn tay trái ấn ấn vào trán, Lâm Dịch cố nhớ lại kỹ càng những gì đã xảy ra tối qua.
Nhớ rõ tối qua hắn từ Phong Nhạc Lâu đi ra rồi lên xe ngựa, nhìn hắn bộ dạng không ngừng đổ mồ hôi, miệng thì kêu nóng, Tô Nghiễn đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, cho nên càng không ngừng thúc giục xa phu đánh xe về nhanh hơn.
Sau đó, chắc là Tô Nghiễn đã dìu hắn xuống xe ngựa, rồi sau đó...
Rồi sau đó hắn cảm thấy có chút mơ hồ, không nhớ làm thế nào trở lại nơi này, chỉ loáng thoáng nhớ được sau đó hắn ngửi thấy được mùi tía tô thơm ngát. Hắn nhớ được đó là mùi thơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-xuyen-kim/1599565/chuong-41.html