Lâm Dịch ngồi trên lưng ngựa, không ngừng tìm cách né đi những hoa quả bị người hai bên phố ném vào. Mấy người này cũng nhiệt tình quá mà, thật chẳng khác gì bánh phở ở hiện đại, ăn hoài không tiêu. Trên đường đến đây hắn đã bị ném không biết bao nhiêu lần. May không phải là đá sỏi, nếu không hắn đã sớm bị bể đầu chảy máu rồi. Chỉ có điều cả cam quýt cũng đau chết được!
Lâm Dịch tránh ánh nhìn ghen ghét của vị Trạng Nguyên kia, không biết mình đã làm gì để chọc giận y. Người này có vẻ sẽ không dễ gần đâu. Dù thế thì Lâm Dịch cũng kệ y, chỉ tập trung né những món đồ lâu lâu lại bay vào người thôi.
Ngày hôm nay với Lâm Dịch mà nói cũng là một ngày vô cùng gian nan, nói xui xẻo liền đúng xui xẻo. Chí ít hắn cũng không "Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa (1)," mà ngược lại toàn thân cả ngày hôm nay như biến thành khỉ để người ta xem mà thôi.
(1) Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa: Đường quan rộng mở ngựa trật vó; một ngày tận hứng hoa Trường An.
Khó khăn lắm mới kết thúc nhiệm vụ ngày hôm nay, Lâm Dịch vừa trở lại phủ thì phát hiện hai bên cổng đều được treo lồng đèn đỏ thắm, vào trong phủ thì đèn hoa giăng đầy, còn đang tổ chức tiệc ăn mừng.
Đây là...
"Tam công tử!"
Quản gia mới của Tô phủ Lâm An, Ngô Toàn, và đám người trong phủ đều chạy ra đón. Lâm Dịch để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-xuyen-kim/1599549/chuong-25.html