Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triều bán hạnh hoa (1).
(1) Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triều bán hạnh hoa: Câu thơ nằm trong bài thơ "Lâm An Xuân Vũ Sơ Tễ" của Lục Du thời Nam Tống. Ý là: Thi nhân ở lầu gác nhỏ, thức trắng đêm nghe mưa xuân tí tách. Hôm sau tỉnh dậy bảo rằng nghe được tiếng hoa rơi, là mùa xuân đã đến rồi. Minh ở đây là chỉ sáng hôm sau, mặc dù chữ Minh này và chữ Minh trong triều đại nhà Minh là cùng một từ. Đọc thêm phân tích tại
Tháng Hai ở Giang Nam vẫn còn mang tiết lạnh của mùa xuân, cũng không tính là thời điểm tốt nhất để ra ngoài du ngoạn. Nhưng, đối với nhóm nữ thân quyến suốt ngày chỉ ru rú ở nhà như trú đông mà nói thì cũng không có nhiều cơ hội lắm để ra ngoài giải khuây.
Tây Hồ nằm phía Tây, dưới chân núi Linh Ẩn, dựa lưng vào đỉnh Bắc Cao, đối mặt với đỉnh Phi Lai, là hai đỉnh núi cao sừng sững, với rừng cây cao chót vót, có núi sâu chùa cổ, khói mây muôn vẻ. Ở đây có một ngôi chùa, thuộc tỉnh Hàng Châu, nằm ở phía Tây Bắc của Tây Hồ, gọi là "Linh Ẩn Tự."
Tổ sư sáng lập là một tăng nhân đến từ phía Tây của Ấn Độ, Huệ Lý hòa thượng. Ông là người thuộc cùng thời đại với nhà Đông Tấn, đi vân du từ Trung Nguyên đến Chiết Giang, tới Vũ Lâm (tức Hàng Châu ngày nay),nhìn thấy một đỉnh núi cao, cảm thán mà viết, "Nơi này có thần điêu của nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-xuyen-kim/1599545/chuong-21.html