Quán cà phê rất yên tĩnh.
Nhưng không tĩnh lặng bằng giọng nói lạnh lùng của Thẩm Viên Tinh.
Hoắc Minh Đào sờ đồng hồ trên cổ tay, trong đầu tràn ngập câu nói “thanh toán xong” của Thẩm Viên Tinh.
Không hiểu sao hơi đau âm ỉ ở ngực, anh do dự.
Anh vốn cho rằng, Thẩm Viên Tinh nói muốn gặp mặt chia tay, có lẽ sẽ lên tiếng giữ lại, tìm mọi cách níu kéo.
Nhưng tình huống trước mắt hoàn toàn không giống với những gì anh dự đoán.
Sắc mặt Thẩm Viên Tinh bình thản, tựa như chia tay là một chuyện không đau không ngứa đối với cô.
Sở dĩ muốn gặp mặt chia tay, chỉ để trả lại món quà đắt tiền, sau đó thanh toán xong với anh?
“Sao? Tiếc cái đồng hồ à?” Thẩm Viên Tinh nhìn chàng trai, từ lông mày rậm vừa vặn đến đôi môi mím thẳng tắp của anh.
Khó tránh khỏi lại nghĩ tới tấm ảnh kia.
Có lẽ Hoắc Minh Đào cảm thấy lời của cô kèm theo sự giễu cợt, nghe có vẻ chói tai.
Giây tiếp theo, anh sảng khoái tháo đồng hồ, đẩy đến trước mặt Thẩm Viên Tinh, “Thanh toán xong.”
Hoắc Minh Đào vừa dứt lời, âm thầm cắn chặt răng hàm sau.
Từ lúc bắt đầu, lo lắng Thẩm Viên Tinh sẽ lì lợm dây dưa, đến bây giờ mơ hồ mong đợi cô lì lợm dây dưa, trong lòng anh lặng lẽ thay đổi.
Anh không biểu hiện ra mặt, chỉ nhìn thẳng vào Thẩm Viên Tinh.
Nhìn bàn tay trắng nõn thon thả của cô cầm cái đồng hồ, nhìn cô đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-duoc-mot-ngoi-sao/2738950/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.