Chương trước
Chương sau
Chiếc Volkswagen màu trắng bạc lái đến khu vực phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố Nguyệt Thành.

Thẩm Minh Xuyên đặt khách sạn cho Thẩm Viên Tinh ở đó, để đồ đạc xuống trước, sắp xếp đơn giản một chút.

Chị em họ đã không gặp nhau ba tháng. Thẩm Minh Xuyên đã từ chức tại một trường trung học ở thành phố S ba tháng trước, đến đại học Nguyệt Thành làm việc, bắt đầu từ công việc cố vấn.

Bây giờ sống trong chung cư giáo viên do trường sắp xếp, bởi vì là mô hình một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một phòng tắm, thật sự không tiện dẫn Thẩm Viên Tinh đến đó.

Hơn nữa, Từ Thành Liệt cũng dạy ở đại học Nguyệt Thành. Thẩm Minh Xuyên sợ Thẩm Viên Tinh gặp anh sẽ xấu hổ.

Chuyện giữa hai người bọn họ náo loạn rất lớn năm đó, đôi bên đều khó xử.

Thẩm Viên Tinh đương nhiên không biết anh giấu chuyện gì trong lòng. Cô chỉ ngắm nhìn phong cảnh đường phố ngoài cửa sổ, nghĩ nếu ngày nào đó, bất ngờ gặp lại Từ Thành Liệt ở trên đường, sẽ đối mặt với anh với biểu tình thế nào.

Anh có chào cô không? Hay là coi cô như người xa lạ, trực tiếp lướt qua nhau?

Suy nghĩ rối rắm phức tạp, có lẽ là do trải nghiệm ở Nguyệt Thành quá khắc sâu và khó quên, cho nên Thẩm Viên Tinh nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.

Bảy tám năm qua, đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo nhớ lại quá khứ, nhớ lại Từ Thành Liệt.

Vì vậy, trong nháy mắt, Thẩm Viên Tinh cho rằng mình sinh ra ảo giác. Ngay cả người đàn ông ngồi trên ghế lái của chiếc Land Rover màu đen đi ngang qua bên cạnh, cô xuýt nữa nhận thành Từ Thành Liệt.

“Ngày mai chị bắt đầu đi làm à?” Thẩm Minh Xuyên hỏi, kéo suy nghĩ của Thẩm Viên Tinh trở lại.

Cô rời mắt khỏi cửa sổ xe. Lông mi dài như lông quạ phủ bóng dưới mắt, đôi mắt hồ ly tinh xảo, xinh đẹp và quyến rũ động lòng người, chỉ cần liếc nhìn người khác, sự phong tình mơ hồ trong con ngươi có thể hút linh hồn nhỏ bé của người ta.

Thẩm Viên Tinh nhẹ nhàng ừ, giọng điệu nhàn nhạt, trầm thấp, lành lạnh mang theo vẻ gợi cảm của phụ nữ trưởng thành: “Có vụ án mới, đồng nghiệp nhận vụ đó sắp sinh, không thể trì hoãn.”

“Vậy chỗ ở……”

“Ở khách sạn trước, hai ngày nay nếu em  rảnh, tìm nhà giùm chị.”

“Được, cứ giao cho em.” Thẩm Minh Xuyên cười đồng ý, “Lần này chị đến Nguyệt Thành quá đột ngột, nếu không em có thể sắp xếp sớm hơn, nhất định chuẩn bị chu đáo cho chị.”

Thẩm Viên Tinh cũng cười, nhìn người đàn ông tuấn tú trưởng thành trên ghế lái, ánh mắt tràn đầy vui mừng, “A Xuyên giờ đã là một người trưởng thành đáng tin cậy.”

Trong bảy tám năm qua, Thẩm Viên Tinh và Thẩm Minh Xuyên gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hai chị em không còn thân thiết như khi còn nhỏ.

Kể từ lúc Thẩm Minh Xuyên ra nước ngoài du học, yêu đương với Lý Tĩnh Y, phong cách của anh đã thay đổi 180°.

Chàng trai nhút nhát sợ sệt khi còn nhỏ đã trưởng thành và vững vàng rất nhiều, làm người và làm việc thậm chí còn khéo léo và đáng tin hơn Thẩm Viên Tinh.

Cũng coi như là trụ cột của nhà họ Thẩm, khiến Thẩm Phong rất vui.

Ngược lại, mấy năm nay Thẩm Viên Tinh bận rộn học hành và công việc, cống hiến cả thể xác lẫn tinh thần cho hai việc này, ít quan tâm đến gia đình.

Mỗi tháng gửi cho Thẩm Phong một khoản chi phí sinh hoạt cố định để ông tiết kiệm, sau này dưỡng lão. 

Công việc trước đây ở thành phố S, nhưng Thẩm Viên Tinh không sống ở nhà.

Cô thuê nhà ở riêng, lúc nào có thời gian mới về nhà thăm ông nội và Thẩm Phong. Nhưng nghề của cô, quanh năm rất ít khi rảnh rỗi.

Các anh chị em họ cùng tuổi cô trong nhà, cho dù là trai hay gái, cơ bản đều đã yêu đương, thậm chí đã kết hôn và có con.

Hiện giờ Thẩm Phong rảnh rỗi ở nhà, người cha già lo lắng cả ngày, thỉnh thoảng gọi điện thoại nhắc nhở chuyện chung thân đại sự của Thẩm Viên Tinh.

Thẩm Viên Tinh tất nhiên là qua loa lấy lệ cho xong, một lòng một dạ tập trung vào công việc, bất kể là người trong nhà sắp xếp coi mắt hay là gặp được người theo đuổi ngoài đời, cô đều từ chối, không giữ lại bất kỳ tình cảm nào.

Theo như lời Lâm Kiều, có lẽ bởi vì hai mối tình trước đó đều tương đối thất bại, cho nên cô hoàn toàn thất vọng với tình yêu.

Thẩm Viên Tinh không rõ lòng mình nghĩ như thế nào, nói đơn giản…… dường như cô không có hứng thú với người khác phái xung quanh.

Đối mặt với những người theo đuổi hao hết tâm tư để lấy lòng, tạo ra sự lãng mạn, nội tâm cô không hề dao động.



Khi xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của khách sạn, Thẩm Viên Tinh mới ngừng suy nghĩ.

Cô nhìn đồng hồ, hiện giờ hơn 3 giờ chiều, không sớm cũng không muộn, nhưng cô hơi đói.

Vì thế sau khi nhận phòng khách sạn, Thẩm Viên Tinh đi theo Thẩm Minh Xuyên ra ngoài kiếm đồ ăn.

Khoảng 8 giờ tối, Thẩm Minh Xuyên sắp xếp cho Thẩm Viên Tinh xong mới lái xe về trường.

Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của Từ Thành Liệt, hỏi anh muốn cùng đi uống rượu không.

Thẩm Minh Xuyên đồng ý. Ba tháng trước anh đến Nguyệt Thành nhận việc, gặp lại Từ Thành Liệt, quan hệ của bọn họ cũng không khác gì trước đây, ngoại trừ việc không ai nhắc tới Thẩm Viên Tinh.

Giống như giữa họ chưa bao giờ có Thẩm Viên Tinh, vẫn là bạn bè và là bạn cùng phòng thời đại học.

Thẩm Minh Xuyên đi thẳng đến KTV mà Từ Thành Liệt đề cập.

Ngoài Từ Thành Liệt, còn có vài đồng nghiệp, mọi người thỉnh thoảng tụ tập uống rượu, ca hát và chơi mạt chược.

Lúc Thẩm Minh Xuyên đến, đàn ông trong phòng đều cởi áo khoác, xắn tay áo, tụ lại một chỗ ném xúc xắc, chơi game, phạt rượu.

Cả một đám đàn ông, hầu hết chưa lập gia đình, thậm chí cũng có người độc thân từ trong bụng mẹ. 

Thấy Thẩm Minh Xuyên đẩy cửa bước vào, cả đám la hét phạt anh uống rượu.

Chỉ có Từ Thành Liệt ngồi ở ghế C khoanh chân, một tay đặt trên sô pha, tay kia lắc nhẹ ly rượu tây, liếc nhìn anh như đang suy tư.

“Trên người thầy Thẩm có mùi nước hoa, mới gặp bạn gái à?” Có người ngửi được mùi hoa sơn chi trắng thoang thoảng trên người Thẩm Minh Xuyên, thuận miệng trêu chọc một câu.

Bọn họ đều biết Thẩm Minh Xuyên có bạn gái, cô ấy là người Nguyệt Thành.

Còn tưởng rằng anh mới thoát khỏi bạn gái, tới uống rượu với họ.

Thẩm Minh Xuyên cười phủ nhận, tự phạt ba ly rượu.

Có người truy vấn mùi nước hoa trên người anh, anh do dự một chút, trả lời đúng sự thật: “Có lẽ dính mùi nước hoa của chị tôi.”

Khi nói chuyện, khóe mắt Thẩm Minh Xuyên chú ý tới Từ Thành Liệt ngồi im lặng trên sô pha, thấy Từ Thành Liệt không có phản ứng, anh mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả, cả đám chó độc thân vây quanh anh hỏi thăm về chị anh, người này còn tích cực hơn người kia.

Thẩm Minh Xuyên không chống đỡ nỗi, xuýt nữa bị đâm ngã lên sô pha.

Người đàn ông mặc áo sơmi trắng tinh bên cạnh giơ ly rượu đã uống xong lên, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, quát lên: “Được rồi, các anh đừng làm khó cậu ấy.”

“Đã nói là uống rượu, ca hát và chơi xúc xắc, nói chuyện phụ nữ làm gì?”

Bộ dạng giận dữ của Từ Thành Liệt đã đạt đến mức độ cao hơn bảy năm trước.

Xương mày cao, một nửa mũi và môi mỏng chôn trong bóng tối, ánh sáng mờ ảo làm cho khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh tăng thêm chút cảm giác lạnh lùng, một khi mở miệng là trấn áp tại chỗ, ngay cả bầu không khí cũng nghiêm túc.

Vì thế, Thẩm Minh Xuyên thoát nạn, cả đám quay lại trò chơi phạt rượu.



Hôm sau là thứ hai, ngày làm việc. 

Thẩm Viên Tinh bị ảnh hưởng bởi đồng hồ sinh học, 6 giờ đã tỉnh. Thay quần áo thể thao, chạy gần khách sạn nửa tiếng, cô về lại khách sạn tắm rửa, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Bắt taxi đến đội cảnh sát hình sự Nguyệt Thành.

Ngày hôm qua, Thẩm Viên Tinh đã biết sơ qua về vụ án mà cô sắp đảm nhận khi đi tàu cao tốc.

Nạn nhân là một phụ nữ trưởng thành 26 tuổi. Nghe nói lúc bắt đầu vụ án, gia đình nạn nhân trình báo cô mất tích, do mất tích hơn 48 giờ, cảnh sát địa phương đã trực tiếp lập hồ sơ và tiến hành điều tra tìm kiếm.

Sau đó, cảnh sát đã vớt thi thể nạn nhân trên sông, tình cờ gia đình cũng tìm thấy di thư trong phòng nạn nhân.

Ban đầu, vụ án phát triển theo hướng người chết tự tử do trầm cảm sau sinh, tuy nhiên, bởi vì một câu nói của con gái lớn của nạn nhân, vụ án chuyển hướng, được định nghĩa là một vụ án có tính chất giết người.

Thi thể nạn nhân ở trong phòng pháp y của đội cảnh sát hình sự, sáng hôm qua đã giao cho đội, bác sĩ pháp y bàn giao cho Thẩm Viên Tinh đã tiến hành khám nghiệm sơ bộ thi thể.

Mọi công việc tiếp theo sẽ do Thẩm Viên Tinh đảm nhận.

Vì vậy, sau khi vội đến văn phòng báo cáo, cô lập tức thay quần áo và đi vào phòng giải phẫu, ở đó cả ngày.

Buổi trưa, Thẩm Minh Xuyên gọi điện thoại nhưng cô không nhận, đến tối tan việc, Thẩm Viên Tinh mới gọi lại cho anh.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Cuối cùng chị cũng gọi cho em. Ba gọi điện thoại cho chị nhưng không liên lạc được, có chuyện gì vậy?” Giọng điệu Thẩm Minh Xuyên nôn nóng, có chút lo lắng cho cô. 

Thẩm Viên Tinh một tay cầm di động, tay kia nhéo gáy, mệt mỏi đáp lại: “Chị đưa vào danh sách đen, quên thả ra.”

Thẩm Minh Xuyên ở đầu bên kia điện thoại: “……”

“Ba sao vậy?” Thẩm Viên Tinh nháy mắt với trợ lý Tiểu Trần, bảo anh tan làm về nhà.

Cô đến tủ lấy cái túi tiện lợi ra, bên trong có mấy hộp mì gói. Đó là thói quen đã hình thành ở vị trí trước đây, thỉnh thoảng bận rộn không có thời gian ăn uống, ăn một hộp mì hoặc bánh mì, qua loa cho xong.

Đã quá giờ ăn tối, Thẩm Viên Tinh không muốn đi ra ngoài ăn khuya, dứt khoát ở đây ăn một hộp mì rồi về khách sạn.

Cô đặt điện thoại di động lên bàn làm việc, mở loa ngoài.

Nghe Thẩm Minh Xuyên nói: “Ba nói có dì nào đó định giới thiệu bạn trai cho chị, kêu chị thêm WeChat của người ta để trò chuyện.”

“Còn nói……”

“Nói cái gì nữa? Em nói một lần luôn đi, đừng dông dài.” Thẩm Viên Tinh nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn.

Thẩm Minh Xuyên sợ tới mức nhanh chóng tiết lộ mọi chuyện, “Ba bảo em phải có chút quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của chị, chọn vài đồng nghiệp độc thân của em để giới thiệu cho chị.”

“Nói một cách đơn giản…… Ba muốn em tổ chức vài buổi coi mắt cho chị ở Nguyệt Thành.”

Khóe miệng Thẩm Viên Tinh khẽ giật, “Đừng để ý tới ba, đừng giới thiệu cho chị.”

Thẩm Minh Xuyên: “Nhưng ba nói sức khỏe của ông nội ngày càng kém, ông nội muốn tận mắt nhìn thấy chị kết hôn lúc ông còn sống……”

Thẩm Phong lôi Thẩm Vạn Hưng ra, đây là điều Thẩm Viên Tinh không ngờ được.

Hơn nữa, theo lời Thẩm Minh Xuyên, dường như người muốn cô đi coi mắt lần này là ông nội.

“Hay là…… em giúp chị chọn trong đám đồng nghiệp của em?”

“Cho dù thế nào, ông nội đã lên tiếng, chị gặp một lần để đối phó cũng tốt.” Thẩm Minh Xuyên tận tình khuyên bảo, sau một lúc lâu mới thuyết phục được Thẩm Viên Tinh.

Cô nhờ Thẩm Minh Xuyên trả lời với Thẩm Phong, cô sẽ không lãng phí thời gian làm quen với người được dì giới thiệu. Cô chỉ chấp nhận sự sắp xếp của Thẩm Minh Xuyên, chỉ làm một lần, không thêm nữa.

Thẩm Minh Xuyên tuân lệnh, sau đó báo cáo sự thật cho Thẩm Phong và ông nội. Kể từ đó, anh cũng gánh nhiệm vụ quan trọng là lựa chọn đối tượng coi mắt có chất lượng cao cho chị.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Minh Xuyên tìm tòi khắp văn phòng, bước đầu xác định được hai đối tượng.

Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là Từ Thành Liệt, dù sao trong số tất cả đồng nghiệp của Thẩm Minh Xuyên, anh có điều kiện tốt nhất. Nhưng vì quá khứ giữa Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh, Thẩm Minh Xuyên quyết định thăm dò anh trước.



Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, Từ Thành Liệt bị Thẩm Minh Xuyên nhìn chằm chằm một hồi lâu.

Ánh mắt hơi thăm dò, chứa đầy sự do dự và rối rắm, khiến Từ Thành Liệt mất tự nhiên.

Vì thế sau khi ăn xong, đặt đũa xuống, anh chắp tay, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng vào Thẩm Minh Xuyên, “Có chuyện gì thì nói. Cậu là một người đàn ông trưởng thành mà cứ nhìn chằm chằm vào tớ, gớm quá.”

Thẩm Minh Xuyên ho nhẹ, cuối cùng lấy hết can đảm, “A Liệt…… Tớ có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”

“Tại sao cậu vẫn chưa có bạn gái?”

Ánh nắng giữa trưa chiếu vào phòng từ ngoài cửa kính, phản chiếu bóng dáng ngồi nghiêm chỉnh của Từ Thành Liệt lên sàn nhà.

Anh không khỏi siết chặt tay, ánh mắt tối sầm, trên mặt không có dấu vết thay đổi, bình tĩnh, lãnh đạm, “Phiền phức.”

Từ Thành Liệt trầm giọng, tiếng hơi khàn. Nói xong, anh thả tay ra, bưng khay đồ ăn, định đứng dậy rời đi.

Thẩm Minh Xuyên nói tiếp: “Vậy cậu còn…… có ý với chị tớ không?”

Thẩm Minh Xuyên hỏi vấn đề này rất cẩn thận. Anh biết rõ, năm đó, chị anh có lỗi với Từ Thành Liệt.

Bây giờ anh hỏi Từ Thành Liệt vấn đề này, đúng là không biết xấu hổ.

Nhưng vì hạnh phúc của chị, Thẩm Minh Xuyên đành phải cắn răng lao về phía trước. 

Mới vừa đứng dậy, Từ Thành Liệt dừng ngay tại chỗ, anh nhìn xuống Thẩm Minh Xuyên từ trên cao, khó thở, một lúc lâu mới nhếch khóe môi giễu cợt.

Giọng điệu kiên quyết phủ nhận: “Đương nhiên không có.”

Vài giây sau, anh vô thức thêm một câu, khinh thường và giễu cợt: “Tớ không hèn hạ. Làm sao có thể cứ nhớ mãi người phụ nữ đã từng làm tổn thương tớ?”

Vừa dứt lời, người đàn ông xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.

Để lại Thẩm Minh Xuyên nhéo mày thở dài, lẩm bẩm: “Cũng đúng”.

Người kiêu ngạo giống Từ Thành Liệt, đâu thể nào hèn mọn đi yêu một người.

Hơn nữa đối với Từ Thành Liệt, chị anh là một kẻ lừa đảo không hơn không kém.

Sau khi Thẩm Minh Xuyên nghĩ thông suốt, buổi chiều lại tìm một đồng nghiệp ứng cử viên khác mà mình thích.

Nói đơn giản về tình huống của Thẩm Viên Tinh, đưa hình của Thẩm Viên Tinh cho đối phương coi. Đồng nghiệp kia khá hài lòng với chị anh, lập tức quyết định, hẹn ngày gặp mặt.

Thẩm Minh Xuyên vội vàng báo tin vui cho Thẩm Phong, không chú ý lúc anh đi ra ngoài gọi điện thoại, Từ Thành Liệt đang say sưa viết lách đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.