Cơ thể căng cứng lập tức được thả lỏng, tôi run run bước nhanh về nơi cáng đẩy có Phúc nằm trên đó. Nhìn anh trắng bệch như tờ giấy giữa dây nhợ, tôi chỉ biết ôm miệng khóc bước theo y tá. Bà Trinh cũng theo chân tôi, cùng anh về phòng vô trùng. Quay lại nhìn bà Trinh, tôi nhẹ giọng quan tâm:
– Mẹ… mẹ ngồi kia nghỉ ngơi, con xuống dưới kia mua gì lên mẹ con mình cùng ăn trưa. Phải có sức khỏe mới chăm sóc anh Phúc tốt được mẹ ạ!
Bà Trinh gật đầu nghe tôi. Nhìn Phúc thêm một lần, tôi hít sâu một hơi, gạt nước mắt bước xuống cantin bệnh viện. Khi tôi đem túi bánh ngọt cùng lốc sữa trở lại, người đang an ủi bà Trinh là Kim Ngân. Cô ta nghe đâu được tin Phúc đỡ đạn cho tôi mà lâm vào cảnh này, liền nói hết với mẹ anh, còn chêm vào:
– Mẹ, con hồ ly tinh đó lại thêm một lần hại anh Phúc, đáng sợ quá mất thôi, mẹ đuổi nó đi chứ đừng để nó gần anh ấy nữa!
Sau bao đau đớn vật vã, lúc này cơn điên của tôi cũng lên đến cùng cực, liền bước nhanh đến gần Ngân, một lực hất mạnh bàn tay Ngân đang níu tay mẹ Phúc làm cô ta ngã ngửa dập mông trên nền đá hoa. Hai mắt đỏ vằn tôi gằn giọng:
– Anh Phúc đỡ đạn cho tao là sự thật, nhưng vì cứu anh ấy nên tao mới ở trong hoàn cảnh đó! Mày thì biết cái gì, dám nói lung tung đâm bị thóc chọc bị gạo! Anh Phúc đuổi mày đi, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3425355/chuong-65.html