Trấn tĩnh lại mọi cảm xúc rối ren, tôi hít sâu một hơi, cầm theo túi nhựa bước ra khỏi căn phòng nhỏ tiếp khách. Cô lễ tân ban nãy quan tâm hỏi:
– Chị có ổn không, em nhìn chị xanh xao quá!
Lúc nào tôi cũng trong trạng thái nôn nao khó chịu từ lúc mang thai, nghe cô ta nói vậy thì chỉ lắc đầu, thất thểu bước về phía cửa. Âm giọng trầm trầm bất ngờ vang lên sau lưng tôi:
– Cô định đi đâu?
Phúc còn có chút gọi là quan tâm đến tôi sao? Cảm giác ấm ức cùng tủi thân dâng trào, tôi quay lại nhìn anh, hai mắt đỏ hoe đáp:
– Có liên quan đến anh không?
– Hắn để cô khăn gói đến thành phố này một mình à?
Tôi ngạc nhiên sững lại. “Hắn”… ý anh là Nam sao? Sao anh lại biết Nam? Chẳng lẽ… thời gian qua anh đã tìm kiếm tôi và biết tôi ở nhà Nam? Có phải vì những chuyện xảy ra ở biệt phủ cùng việc Nam là cảnh sát càng khiến anh nghi ngờ tôi cấu kết với bọn họ?
Liệu Nam có nói gì khiến Phúc hiểu lầm không? Tôi không biết, cũng không thể hỏi Nam cho rõ ràng, chỉ có thể lập tức giải thích, hoàn toàn không muốn Phúc hiểu lầm:
– Em và cảnh sát Nam không có gì hết!
Phúc cau mày nhìn tôi, đáy mắt đen sẫm không dò đoán được cảm xúc trong lòng. Cửa thang máy đúng lúc mở ra, cô vợ trẻ tương lai của Phúc nhoẻn miệng cười bước đến gần anh nũng nịu:
– Anh xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3422967/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.