Mạnh lên tiếng khi bọn họ thủ thế nhìn tôi:
– Mợ hai của cậu Phúc muốn đến đây tìm cậu ấy cùng các anh em!
– Đàn bà thì làm được cái mẹ gì? Biến đi cho rảnh!
Những tiếng chửi thề vang lên. Có kẻ nhìn tôi đầy thù địch, bọn họ nói với nhau:
– Cô ta biết dùng súng, không phải đàn bà bình thường đâu!
– À, thì ra là con đàn bà phản bội anh Phúc à? Là tôi thì cho một phát đạn đi đời nhà ma rồi chứ còn mợ hai cái gì nữa?
– Thôi đi ông, đẹp như nó lại chả chết như rạ! Anh Phúc tưởng lạnh lùng thế nào còn chết dưới tay nó đấy!
Hai má tôi nóng ran trước những lời nói sỗ sàng như vỗ vào mặt của bọn họ, dù sao tôi đến đây với mục đích tìm Phúc, không phải dành tâm trí cho những điều này, thế nên nói to:
– Tôi có thể bơi lặn không kém các anh, để tôi xuống đó được không?
Bọn họ xua tay, không tin lời tôi nói là thật:
– Cô đứng đó đi, chúng tôi không rảnh cứu cả cô đâu!
Tôi thở hắt một hơi, quyết định tìm Phúc bằng những suy đoán của mình. Hỏi những người có mặt nơi Phúc rơi xuống, tôi nhìn quanh, cố gắng quan sát thật kỹ. Nếu Phúc rơi xuống bị thương tích mất kiểm soát, chắc hẳn đã bị nước cuốn đi, cũng chẳng thể sống nổi khi chìm trong nước lâu như vậy, dựa theo thời gian có thể đã đến cuối nguồn rồi, vậy mà lúc này còn chưa thấy gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418201/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.