Phúc bất ngờ ném chiếc quần mềm mại phủ lên tôi, thở phì một hơi:
– Khô khốc!
Hai má tôi nóng ran trước lời chê bai của anh ta, trong lòng bất giác nhẹ nhõm thở hắt ra. Tôi mặc nhanh lại đồ, liếc nhanh về Phúc rồi quay mặt đi khi anh ta tháo bỏ tấm khăn trắng quấn hông, tồng ngồng bước ra tủ lấy quần áo mới mặc lên người. Trong chiếc áo phông đen cùng quần rằn ri, cơ thể vạm vỡ tôn lên vẻ khỏe khoắn hừng hực, anh ta bước khỏi phòng. Thẫn thờ nhìn theo, tôi gượng người tựa vào thành giường, trái tim nhảy lên một nhịp. Anh ta… tha cho tôi sao? Khi mà… vật đàn ông thô to giữa hai chân anh ta đã sẵn sàng lâm trận? Tôi khẽ lắc đầu… Anh ta chỉ đơn giản chê tôi không chiều được anh ta lúc này, hoặc cũng có thể anh ta chợt nhớ ra phải đi đón vợ cả trở về nên mới quyết định tha cho tôi mà thôi.
– Tôi vào dọn khay cơm.
Mì gõ cửa, âm giọng chị ta vang lên bên ngoài. Tôi trấn tĩnh cảm xúc, nói vọng ra:
– Chị vào đi!
Chị ta đẩy cửa, không quên dài giọng báo lại cho tôi biết:
– Cậu Phúc vừa đi đón mợ cả rồi, tội nghiệp mợ cả, mất con đau đớn là thế mà chồng thì thờ ơ, lại còn mải hí húi với…
Tôi bực mình trừng mắt quát:
– Chị nói cái gì? Tôi cũng là vợ cậu Phúc nhà này đấy, chị đừng tưởng muốn nói cái gì thì nói!
Lời vừa dứt tôi chợt cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418196/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.