Ngắm thêm một lần tấm ảnh đã ngả màu, nụ cười của người phụ nữ xinh đẹp trong tấm ảnh làm sống mũi tôi cay xè. Mím chặt môi, tôi hít sâu một hơi, đưa tay khẽ gạt giọt nước mắt mặn đắng vừa lăn trên má. Đã mười ba năm trôi qua, thảm kịch năm đó cướp mẹ khỏi tôi vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn ám ảnh tôi trong những cơn ác mộng hàng đêm. Cho đến tận lúc này, tôi vẫn không thể nào tìm được cách trả thù kẻ đứng sau chủ tâm hãm hại mẹ, vẫn đành để mẹ ra đi mà không nhắm mắt, thậm chí hắn đang ở đâu tôi cũng còn không có bất cứ manh mối nào.
Cắn chặt răng vào môi, hai mắt tôi đanh một vẻ căm hờn rồi chau lại. Ít nhất thì tôi cũng đã hoàn thành được một nhiệm vụ, một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đó là trả thù được cho Quân. Việc của tôi lúc này là trốn thật kỹ, bắt đầu lại cuộc đời trong một thân phận hoàn toàn mới, để vĩnh viễn Lê Phúc không bao giờ tìm ra tôi được.
Quân, người anh trai tôi coi như anh ruột, người anh hiền lành bảo bọc yêu thương tôi khi tôi còn là một đứa bé cô độc bị bắt nạt ở trại trẻ mồ côi sau cái chết của mẹ, cho đến khi tôi và anh cùng trở thành người của tổ chức K, một tổ chức bí mật hoạt động theo yêu cầu của các thân chủ chi tiền. Tôi nợ Quân quá nhiều, sự sụp đổ của công ty Hồng Anh chính là con đường trả thù duy nhất tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418171/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.