Bước chân đoàn người mỗi lúc một xa, Nhiếp Tư Mặc vẫn cúi đầu mà cắt móng tay suy nghĩ.
"Xem ra đợt tiếp đón này không nhỏ đâu". Nhiếp Tĩnh cười ẩn ý rồi đánh mắt sang nhìn nàng.
"Này, sao muội ngây ra đó vậy? Không được cắn móng tay!". Hắn hốt hoảng vỗ vai nàng cái "bốp".
Cái vỗ ấy đã khiến Nhiếp Tư Mặc bừng tỉnh, nàng giật thót người, quay sang xua tay rồi cười gượng: "Không có gì. À đúng rồi! Mau đi thôi nhị ca, không họ bán hết bánh mất!".
...
Phẩm Hương các là tiệm bán điểm tâm ngon nức tiếng của kinh thành, chẳng ai biết nó tồn tại từ khi nào, chỉ biết nó đã sừng sững ở đây rất lâu, quanh năm suốt tháng nơi đây luôn đông đúc khách ra vào. Đứng từ xa thôi cũng ngửi thấy mùi thơm của các nguyên liệu.
Mẫu thân Nhiếp Tư Mặc rất thích món bánh quế hoa ở đây, gần như tháng nào cũng sẽ tới mua. Nhưng hơn năm năm đổ lại đây bà rất ít khi lui tới, đa phần là nô bộc đến mua.
"Ông chủ!". Giọng no nớt ngây ngô vang lên, ông lão già nua khắc khổ với những nếp nhăn trên gương mặt đang bưng bê những chiếc khay gỗ lập tức quay lại. Trên mặt lão nở một nụ cười hiền từ.
"Tiểu thư lại đến sao"
Nàng lém lỉnh kéo tay áo nhị ca sát lại gần mình rồi nói: "Không chỉ mình ta mà nhị ca cũng tới đó ạ!".
Nhiếp Tĩnh mỉm cười, từ tốn hành lễ: "Tham kiến Trịnh lão bá".
Trịnh lão đỡ lấy hắn rồi than thở: "Ấy, Nhiếp công tử không phải câu nệ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/919989/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.