Hoàng hôn đỏ như máu, tàn ngày đổ khắp nội đồng.
Căn lều nhỏ bị thứ mùi tanh tưởi gớm ghiếc bao trùm, trên nền là ba thau nước lạnh nhiễm đỏ không còn thấy đáy. Trên thành thau vắt hai chiếc khăn cũng đỏ y hệt.
Tô Mạc Vãn ngồi trên nền đất, lưng trần đẫm mồ hôi tựa vào thành giường, nét mặt tái đi trông thấy mà có chăng là vì mất máu quá nhiều.
Y phục của hắn nằm la liệt khắp nơi, vết thương sâu đến mức máu thấm đẫm qua tận bốn lớp áo dày. Giờ đây trên người gã nam nhân chỉ còn vận đúng một chiếc thường, còn thân trên hoàn toàn để trần.
*Thường: Là một dạng quần/váy, ở đây dạng mà anh Vãn mặc gần giống Hakama của Nhật.
Cánh tay trái của Tô Mạc Vãn dường như đã chẳng thể cử động một cách bình thường, miệng vết thương rất sâu, lượng máu hắn mất cũng nhiều đến đáng kể. Xem ra lần này hơi quá tay rồi, có chăng chính hắn cũng đã xem thường uy lực của lưỡi đao. Vậy là giờ đây trên cơ thể này lại sắp có thêm một vết sẹo to trông thấy.
Công Tôn Dự đã lệnh cho tất cả lang y có mặt phải xử lý vết thương cho "Triệu đại công tử". Thế nhưng họ Tô đã một mực từ chối, không cho bất kỳ một ai trong số họ được xem vết chém và lấy lý do rằng nó không quá nặng, còn nói dối với Công Tôn Dự rằng nguyên nhân y phục hắn nhiều máu như vậy là do máu của kẻ thù bắt lên.
Và cũng vì lẽ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315961/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.