Nàng khoanh tay nhướng mày, giọng nhẹ tênh: "Ta chẳng biết ngài là thần thánh phương nào, sao lại theo dõi ta?"
Hắn tiến lên hai bước, nghiêng mặt nhìn nàng: "Hm...theo dõi? Nhóc con nói vậy thì có hơi oan uổng cho ta rồi. Chỉ là thấy tò mò nên đi theo xem thôi."
"Nhóc làm giả Ngọc tỷ như vậy...không sợ chuốc họa vào thân sao?"
Trong mắt hắn xẹt qua một tia trào phúng, vừa như đang thăm dò mà cũng như muốn trêu chọc người khác.
Nhiếp Tư Mặc nhún vai cười cười: "Ngài thử nghĩ mà xem, Ngọc tỷ tiền triều có mấy ai đã từng nhìn thấy? Huống hồ một đám tặc dung tục ăn lông ở lỗ sẽ được tận nhìn chứng kiến mà phân biệt thật giả ư? Còn nếu bị quân triều đình phát hiện thì ta ném cho chúng rồi trốn tội là xong."
Mặt nàng chùng xuống, găm con mắt sắc lạnh vào hắn, giọng trầm thấp: "Sao ngài biết nó là giả?"
"Nhóc con à, ngọc ngươi dùng là loại rẻ tiền, nhìn thoáng qua thì không có vấn đề nhưng quan sát kỹ sẽ thấy, ngọc nào có màu sắc không đều, tạo thành các vân và hoa văn thì mới là loại tốt."
Hắn tiếng lời: "Chưa kể tám chữ triện ở đáy khắc tương đối nông, rồng trên Ngọc tỷ thật có những năm móng, của nhóc chỉ có bốn."
Bị nắm thóp hoàn toàn, Nhiếp Tư Mặc chăng vui chút nào, thậm chí còn có chút uất ức trong lòng. Từ đâu ra một kẻ làm bộ làm tịch thần thần bí bí đi bình phẩm nàng vậy chứ!
"Ngài biết rõ như vậy?" Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315928/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.