Đường Lệ Châu ngồi trên giường mà toàn thân bủn rủn, đầu gối co, chẳng biết do gió lạnh ngoài kia hay do ánh mắt chỉ toàn sự bỉ ổi đê tiện của kẻ ngoài kia.
Hắn chầm chậm bước vào.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc qua cơ thể Nhϊếp Tư Mặc. Nàng không biết hắn là ai, càng không biết vì sao hắn lại đến đây và có mục đích gì. Đôi chân cứ bất giác dật lùi về mấy bước, trên gương mặt không hề hiện bất kỳ một ý lo sợ nào nhưng ai mà biết được sâu trong thâm tâm nàng cảm giác bất an đến tột độ mỗi lúc một lúc một lớn dần.
Nhϊếp Tư Mặc siết chặt tay, nàng hít một hơn tự trấn an bản thân rồi đứng chắn trước mặt Đường Lệ Châu. Giọng nàng bình tĩnh đến bất ngờ:
"Ngươi là ai? Đêm hôm còn đến đây quấy rầy nữ nhân?"
Tên nam nhân kia hơn nghiêng đầu, hắn đưa đôi mắt sâu hoắc trắng dã man rợn mà lòng trắng nhiều hơn đen về phía nàng mà cười mỉa:
"Ta là ai? Vậy các ngươi nghĩ mình là ai."
Tiếng cười ớn lạnh cùng đôi mắt và cử chỉ man rợn ấy khiến khí khái của Nhϊếp Tư Mặc giảm đi mấy phần nhưng nàng nhất quyết không nhúc nhích khỏi vị trí.
Nàng hắng giọng: "Láo xược! Còn dám nói xằng nói bậy trước mặt ta và công chúa Đại Trưng? Còn không mau cút!?"
Lúc này Đường Lệ Châu mới từng bước nhích dậy, nàng ta cố đè nén run sợ trong lòng mà quát: "Trước mặt bổn công chúa mà không hành lễ! Tiện nhân nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315925/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.