Lâu lắm rồi mới được duỗi thẳng cái lưng này, nàng không nghĩ nhiều mà đi tới nằm xuống chiếc giường kiêm cái ghế lớn ấy.
Cơ mặt giãn ra phân nửa, hai cánh tay duỗi ra hết cỡ xoa xoa lên bề mặt tấm chăn lông dày này, thật mềm mại êm ấm làm sao, thế này thì sao mà nỡ đứng dậy, đúng là đồ tốt!
Gạt qua cơn đói bụng nãy giờ, nàng tháo tung giày ra rồi buông xuôi cho cơ thể ngã xuống, dích bẹp trên tấm thảm lông.
Mi mắt nặng trĩu, chân tay như rụng rời không một chút sức lực, đến cả y phục cũng không thèm thay ra nữa.
Trong tiềm thức nàng đang tự dặn mình phải ngồi dậy, tuyệt đối không thể ngủ ngay bây giờ, nhất định phải rà soát xem nơi này ở vị trí nào, có an toàn hay không.
Nhưng cơ thể lại chẳng chịu nghe lời.
Nàng dần chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
Trong giấc mơ Nhiếp Tư Mặc nhìn thấy hình ảnh của mình lúc nhỏ và khung cảnh thật quen thuộc trong quá khứ. Một tiểu nương tử nhỏ bé ngồi trước bàn cờ, con mắt đăm chiêu ngắm nhìn những quân cờ đen trắng. Mi mắt rủ xuống, hàng lông mày nhàn nhạt khẽ chau lại.
Cô bé cất giọng non nớt:
"Hạ lão, ta đọc qua sách sử Đông Tây kim cổ, có vô số trận đánh mà người đang chiếm thế thượng phong hoàn toàn có cơ hội diệt toàn quân địch rồi chiếm lấy thành trì. Vậy mà tại sao đến cuối cùng lại chọn nhượng bộ?".
Người đàn ông đầu hai thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315923/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.