Tiếng gió gào rít ngoài trời cứ đập vào cánh cửa tạo nên âm thanh trướng tai vô cùng. Trong phòng đã được đặt hai chậu than từ trước mà sao nàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Nhϊếp Tư Mặc vòng hai tay ông lấy đầu gối mà run bần bật. Uyển Nhi nheo mắt thở dài. Tiểu chủ từ chẳng biết đã đi đâu, làm gì mà lại thành ra bộ dạng thế này, nàng ta coi tiểu thư như muội muội mình, bây giờ nàng lại thành ra thế này, người tỷ tỷ sao mà không xót cho được.
Vừa rồi lúc Nhϊếp Tư Mặc bỏ đi, Uyển Nhi cứ thấp thỏm không yên nhưng cũng chẳng thể bỏ bê công việc. Tình cờ lúc ấy lại tìm thấy quyển sách mà tiểu chủ tử đang cần, mà cuốn sách ấy có ở đâu xa đâu, nó nằm ngay dưới đống giấy viết của nàng.
Lúc tìm thấy thì cũng là lúc biết tin Nhϊếp Tư Mặc bất tỉnh ở ngoài, nàng ta cũng không khỏi bất ngờ khi biết người đưa nàng về là nô bộc của Nhϊếp lão gia. Ban đầu cứ nghĩ rằng do nàng bị phụ thân gây khó dễ mà phát bệnh, sau được người ta căn dặn thì cũng hiểu ra đôi chút.
Uyển Nhi vô nhẹ lên lưng nàng, bây giờ có nói gì Nhϊếp Tư Mặc cũng chẳng nghe lọt tai. Nói đúng hơn là thần trí đang rất bất ổn, nên tĩnh dưỡng một khoảng thời gian dài thì sẽ tốt hơn.
"Ngươi ra ngoài đi".
Nàng thều thào vài từ rất nhỏ, khó mà nghe rõ.
Uyển Nhi vẻn lại chăn lên vai nàng rồi thưa vâng mà rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315917/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.