Ánh hừng đông nhàn nhạt yếu ớt phủ lên mái ngói lưu ly giăng kín tầng tuyết trắng dày đặc sau một đêm lạnh. Chỉ vài khắc sau tuyết dần tan bớt, để lộ ra màu ngói xanh trong trẻo.
Một màn sương mỏng nhẹ buốt giá ôm trọn lấy đế đô hùng vĩ. Không khí buổi sớm thật tĩnh lặng mà cũng rất yên bình.
Ở biệt viện rộng lớn phía Đông Bắc hẵng còn yên ắng, chỉ lác đác một, hai gia nhân qua lại quét dọn.
Trong thư phòng mọi thứ được bố trí ngay ngắn, giấy mực bút lông đều có đủ cả, nhìn qua chẳng có gì khác biệt so với thư phòng của một vị thiếu gia vọng tộc khác.
Ở góc phòng có đặt một chiếc đàn Không Hầu* cỡ lớn phỏng theo hình đầu chim phượng hoàng. Trên đàn được bố trí hai hàng dây, mỗi hàng ba mươi sáu dây, mỗi dây đều có con nhạn đỡ trên hộp đàn.
*Hình minh họa cuối chương.
Trong căn phòng được bố trí không mấy đặc biệt này lại xuất hiện một chiếc đàn Không Hầu chạm khắc hoa văn Tây Vực quả là điểm nổi bật.
Ở chính giữa gian phòng, nam nhân mặc áo cổ đứng, thắt đai lưng bằng da quanh eo. Mái tóc đen dài tùy tiện thắt đuôi lại một ít, còn lại thì buông xoã.
Hắn ngồi khoanh chân trên một tấm thảm dệt thổ cẩm, trên đùi kê một cây đàn tỳ bà màu sẫm, ở giữa mặt đàn là hoạ tiết trang trí hình ảnh Phi thiên* áo quần phiêu dật thoát tục đang chao lượn.
*Phi thiên thường được gọi là thần thiên nhạc, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315914/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.