Uyển Nhi cung kính đáp: "Có chuyện gì cần công tử cứ hỏi ạ".
"Suốt mấy tháng ta không ở nhà Mặc Nhi có ho ra máu không?". Nhiếp Tĩnh nhìn thị nữ bằng ánh mắt thận trọng, như có chút thăm dò.
Nàng ta bình thản đáp: "Tiểu chủ tử nhà ta tuy vẫn ho nhiều nhưng không ho ra máu ạ".
Biết được câu trả lời nét mặt Nhiếp Tĩnh cũng giãn ra. Hắn tia mắt nhìn Uyển Nhi một lượt. Thị nữ này điệu bộ bình thản như không có chuyện gì, có lẽ nàng ta nói thật.
Nhiếp Tĩnh ừ một tiếng rồi phất áo rời đi. Bóng lưng của hắn mỗi lúc một xa dần rồi biến mất hoàn toàn trong gió tuyết.
Uyển Nhi thầm thở phào trong lòng. Tiểu chủ tử quả nhiên có dự tính trước. Nàng biết rõ nhị ca đối với bản thân thế nào, đi xa về nhất định hắn sẽ hỏi chuyện sức khoẻ nàng. Từ lâu đã dặn dò Uyển Nhi rất kỹ lưỡng trong chuyện này.
Lần trước là cách đây mấy năm nàng ho ra máu đã hại hắn phải thức trắng mấy đêm mà lo lắng không thôi. Nhiếp Tư Mặc khi ấy đổ bệnh triền miên, nhận thức của nàng lúc ấy quá đỗi mờ nhạt, thế nhưng có một thứ khiến nàng nhớ mãi đến bây giờ. Chính là dáng vẻ của Nhiếp Tĩnh khi ấy.
Hắn mời vô số lang phu về chẩn bệnh, điên cuồng phái hạ nhân đi khắp hơn nửa cái Trung Nguyên rộng lớn này tìm thuốc về cho nàng. Hắn đầu bù tóc rối, tiều tụy thiếu sức sống vô cùng, ai không biết còn nghĩ hắn bệnh nặng hơn nàng.
Lần ho ra máu cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/243907/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.