Ánh chiều tà rọi xuống nền đất, gác mái. Người trên đường cũng dần tản bớt. Vẻ phồn hoa tráng lệ nay đã nhường chỗ cho không khí trầm lắng yên ả bao bọc lấy kinh thành.
Đại môn của biệt phủ Nhiếp gia bật mở. Nhiếp Tư Mặc nhấc váy bước qua bậc thầm rồi tiến thật nhanh về phòng ốc phía tây.
Nàng hí hứng gõ cửa hai cái, thấy không có động tĩnh gì nàng liền đẩy cửa thật khẽ. Rón rén từng bước ra phía sau tấm bình phong.
Nàng ôm choàng lấy nữ nhân đang ngồi sau đó, mừng rỡ nói: "Mẹ, là con đây!"
Nữ nhân kia bị ôm bất ngờ, giật mình quay lại cười hiền từ nói: "Mặc Nhi, trời lạnh rồi con lại ra ngoài thế này à".
Nữ nhân ấy là phu nhân của Nhiếp Hoằng- Lâm Thanh Yên. Cũng chính là mẫu thân của Nhiếp Tư Mặc.
Lâm Phu nhân cũng đã tứ tuần nhưng dung mạo lại thanh thoát vô cùng. Môi son dưới ánh chiều tà gợi lên vẻ kiều diễm sắc sảo mà lại mang chút lạnh lẽo tựa hồ hoa quỳnh nở rộ trong đêm.
Mái tóc Phu nhân chẻ ngôi búi cao tròn gài trâm vàng hạc cách điệu. Trên mi tâm điểm vẽ hoa điền đỏ rực nổi bật càng tăng vẻ sắc sảo.
Nhiếp Tư Mặc nắm lấy tay mẹ, bĩu môi làm nũng: "Mẫu thân, sao lúc nãy con gõ cửa mà người không nói gì?"
Lâm Phu nhân cầm lấy khung thêu hình hoa sen còn đang dang dở, dịu dàng nói: "Ta đang thêu dở chiếc túi thơm, có hơi nhập tâm nên không để ý".
Nàng mở to hai mắt nhìn hình thêu của mẫu thân rồi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/243898/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.