Bên cạnh hồ nước xanh thẳm dưới chân núivô danh, một thiếu niên vóc dáng khôi ngô đứng im như tượng ở đây khôngbiết đã bao lâu, hai tay thiếu niên nắm chặt đến nỗi móng tay cắm sâuvào da, máu tươi theo kẽ tay nhỏ xuống đất tong tỏng, diện mạo thiếuniên lúc này vặn vẹo liên hồi, khi thì vui vẻ, khi thì tỏ ra lo lắng sợhãi, khi thì thống khổ tuyệt vọng, lại có khi nghiến răng nghiến lợi tức giận gì đó khiến khuôn mặt trông vô cùng dữ tợn, nói chung là đủ mọisắc thái.
Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Tiêu Vũ đang chìm trong tâmma của mình. Tại thời điểm hắn bị tà hỏa công tâm, tưởng chừng chỉ cầnthêm nửa khắc nữa thôi hắn sẽ hoàn toàn phát điên, hắc châu lại từ từhiện ra từ giữa mi tâm, hai mắt Tiêu Vũ cũng theo đó chuyển sang một màu đen nhánh. Hắc châu lóe ra một tia hắc mang yếu ớt, thân thể Tiêu Vũbỗng run run, vẻ dữ tợn trên mặt cũng dần dần hòa hoãn lại, sau thờigian uống hết một tách trà, hắn bỗng khoanh chân ngồi xuống, hắc mục khẽ nhắm, hai bàn tay ngửa lên gác trên đầu gối, ngón cái bấm ngón trỏ, bộdạng này rõ ràng là đang tu luyện.
Lúc này tại nơi Tiêu Vũ đang ngồi, từng luồng hắc khí không rõ nguồn gốc từ dưới đất chui lên vây quanh thân hắn, nhìn kỹ sẽ thấy ngực hắn cũngđang toát ra từng tia hắc khí rất nhỏ, hắc khí ngoe nguẩy như những xúctu rồi nhất nhất cùng nhau hội tụ về hắc châu nơi mi tâm Tiêu Vũ, chínhxác hơn là hắc châu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-can-khon/2152650/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.