Mặc kệ bị người soi mói hay chán ghét như thế nào cũng không ngăn cản được tâm tình hưng phấn của Tiêu Vũ, hắn cứ một đường đi thẳng đến Tiên Minh các theo lời giới thiệu trong ngọc giản. Đi qua khe núi rồi rẽ trái theo một sơn đạo lát toàn đá xanh, trên đường ngẫu nhiên gặp vài đệ tử ngoại cốc khác hắn đều mỉm cười chào hỏi. Sau thời gian ăn một bữa cơm, lúc này Tiêu Vũ đứng trước một lầu các ba tầng rộng lớn, kiến trúc tinh xảo, tại cửa đang có không ít đệ tử ra ra vào vào, hắn ngó xung quanh đều không thấy dấu hiệu nào nhận biết đây Tiên Minh các cả, nhưng theo chỉ dẫn trong ngọc giản thì địa phương này hẳn không sai được.
Tiêu Vũ không do dự nhiều trực tiếp tiến vào, ngay sát phía tay phải cửa ra vào có một chiếc bàn, ngồi đằng sau là một trung niên nhân to béo mặc kim bào, trên khuôn mặt nhung nhúc thịt mỡ khiến hai mắt trung niên nhân híp lại, miệng luôn mỉm cười, ai nhìn qua đều cảm giác kẻ này rất hòa ái. Tiêu Vũ vừa tiến vào nhìn bố trí tại đây thì hắn liền chắc chắn đây là Tiên Minh các, bởi vì toàn bộ đại sảnh có rất nhiều giá kệ bằng gỗ được xếp thành bốn dãy đều đặn, trên kệ đều bày một ít ngọc giản, sách lụa, thẻ tre, da thú đủ loại, phía cuối sảnh có một cầu thang để đi lên lầu trên. Tiêu Vũ sau khi nhìn quanh một lượt liền quay sang trung niên nhân to béo rồi chắp tay hỏi.
-“Xin hỏi tiền bối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-can-khon/2152637/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.