Một lát sau khi Hứa Dương khóc ròng, mới thút thít ngừng lại.
Chỉ thấy Triệu Nam cúi đầu, đang lau chùi bàn tay của hắn. Bàn tay kia bị cắn chảy ra không ít máu.
"Xin lỗi... Ta không phải cố ý, ta tưởng ngươi, tưởng ngươi làm loại chuyện kia..."
Hứa Dương cảm thấy không đúng, rõ ràng là hắn vô lễ với mình, hẳng là hắn phải nói lời xin lỗi mới đúng, ngươi một đứa con gái bị ức hiếp đi xin lỗi làm cái gì?
Hứa Dương ủy khuất mà nghĩ, chỉ là muốn trách cứ hắn một phen, nhưng mà nhìn bàn tay của hắn chảy máu không ngừng, nhất thời liền mềm lòng đi, tự an ủi chính mình: Hản là hắn cũng không cố ý đâu.
"Này, cái này cho ngươi!"
Hứa Dương quăng cho Triệu Nam một nhánh dược tề hồi máu, "Cái này rất tiện dụng, có thương tích liền lập tức có thể hồi phục như cũ!"
Triệu Nam liếc mắt nhìn, nhất thời há hốc mồm.
"Hồi huyết tề cấp tốc!"
"Vật này, ngươi làm sao có được?"
"Là bà lão kia cho ta, nói đến nhiệm vụ hái Nguyệt Kiến Thảo có thể có nguy hiểm, nên đưa cho ta."
"Ngươi đã xem rõ tác dụng của đạo cụ này chưa đấy?" Triệu nam bỗng nhiên thấp giọng nói.
"Xem qua rồi."
"Vậy sao lại đưa ta sử dụng?"
"Ngươi không phải bị thương sao?" Hứa Dương nghiễm nhiên nói: "Xem như là lời xin lỗi của ta... Có điều ngươi không nên hiểu lầm, ta không cố ý mà cắn ngươi đâu, không đúng, rõ ràng là ngươi sai trước, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ao-than-vuc/3057585/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.